Sau khi em nghe tôi hỏi, em sửa thái độ, thoạt trông đại não em đã thiết lập sẵn câu trả lời vậy, em đáp chẳng hề do dự:
– Vì Phi Phi là Omega hợp tôi nhất.
Nói xong, chắc em thấy chưa đủ nên chêm thêm:
– Pheromone của chúng tôi rất tương xứng với nhau. Chưa kể, lúc tôi vừa tỉnh, người đầu tiên tôi thấy là Phi Phi… Em ấy cho tôi cảm giác thân quen.
Tôi kinh ngạc, mắt chớp chớp, ngực đau nhói, tôi thấy mình chẳng thể đứng vững được nữa, tai ù đi, mọi thanh âm vào tai trở nên mơ hồ.
Chắc tôi nghe lầm nhỉ. Thanh Nghiễn lại nói với tôi, rằng em chọn Phi Phi vì… Phi Phi là Omega hợp em nhất.
Em lại nói như vậy với tôi.
Một Kỷ Thanh Nghiễn luôn tự cao tự đại chẳng ai sánh bằng, luôn mồm nói “hai Alpha thì sao chứ”, coi như chưa tồn tại vậy.
Trong tôi chần chừ, dấy lên chút cảm giác không cam lòng – loại cảm xúc tiêu cực âm thầm bén rễ từ lâu, dẫu đớn đau kéo dài, thậm chí bị bỡn đùa liên tục, đến tận ngày hôm qua, tôi chưa từng muốn xóa cảm xúc này đi.
Tôi chỉ không muốn thừa nhận rằng, tất cả mọi chuyện trong quá khứ chỉ là vọng tưởng của tôi thôi.
Tôi siết nắm tay của mình, cố nhìn thẳng mắt em.
Vẻ mặt em mờ nhạt, ánh mắt em khẽ lướt qua tôi.
Nhìn nhau một lúc rồi thôi.
Tôi nghĩ… cứ thế đi.
Cây gai nhỏ trong lòng ấy, tự mình nhổ ra vậy.
Tôi thở hắt ra, gọi họ tên em:
– Kỷ Thanh Nghiễn.
Mí mắt em run rẩy, hoang mang nhìn tôi.
– Sau khi anh dọn đồ xong, anh đi liền. – Tôi dừng một chút, ngực tôi đau quá, dừng một lúc rồi mới nói tiếp được – Anh…
… yêu em.
Đây là câu vĩnh biệt dành cho người mình yêu hết lòng mà mọi người thường nói nhỉ.
Tôi nghĩ thế.
À, không, tất nhiên tôi sẽ không nói thế. Trên chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, dẫu tôi khổ sở, tôi lại mong em hạnh phúc hơn là khiến em khó xử.
– Chúc em hạnh phúc bên Phi Phi. – Tôi cười, đáy lòng chúc phúc cho em.
Vẻ mặt em ngưng trệ một lúc, rồi khẽ “ừ” một tiếng.
– Nhưng mà anh định ở đâu? – Hình như em vừa nghĩ đến điều chi, em vội hỏi.
Sau khi tôi nhổ cái gai ấy đi, lòng tôi nhẹ tênh. Cuối cùng tôi cũng có thể thật lòng nói chuyện với em.
– Anh định về nhà, rồi lại ra nước ngoài. – Mặc dù vẫn phải lừa em, nhưng em cũng chẳng cần biết địa điểm dừng chân kế tiếp của tôi – Chắc anh không thể tham gia đám cưới của em rồi.
Mặt em tái nhợt, tựa như em đang đau lòng vậy.
Đang… đau lòng ư?
Môi tôi mấp máy, tôi không dám nhìn thẳng vào em:
– Trước hết, anh có thể ôm em lần cuối không?
Tôi chỉ muốn trịnh trọng vĩnh biệt quá khứ của tôi thôi, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.
Em không động đậy gì, hình như em không định từ chối tôi, tôi dứt khoát tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm em.
Hơi thở thân quen… của em.
Mắt tôi chua xót.
Thấy em cứng đờ, tôi mới biết tôi khóc rồi.
Tôi vội lui lại về sau, không ôm em nữa, vội lại nước mắt.
Tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt em, mở miệng giải thích:
– Quen em lâu vậy rồi, chứng kiến em tìm được Omega hợp em nên anh vui quá ấy.
Một lần cuối…
Khóc trước mặt em như vậy.
Nhớ lần trước tôi khóc là lúc em dũng cảm thổ lộ với tôi, rằng em muốn ở bên tôi mãi.
Tôi kiên cường chịu đựng hơn nửa đời mình rồi, nay phải rời đi, khóc trước mặt người tôi từng thương thế này, chắc em sẽ tha thứ cho tôi thôi.
Chắc do ngực tôi đau hơn rất nhiều. Khi bị bệnh, con người ta thường trở nên ốm yếu hơn bao giờ hết.
Tôi nhìn thấy em giơ tay, như muốn chạm vào tôi.
Tôi nhẹ nhàng lách người, tránh em.
…
Đến tận lúc tôi kéo vali rời khỏi nhà em, em vẫn đứng tại chỗ, im lặng nhìn tôi chăm chú, bóng người cô đơn vô cùng.
Chắc em nghĩ xong rồi, em mở miệng:
– Dạo này Quan Nghị gầy quá, nhớ…
– Anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Em cũng thế nhé. – Tôi đáp.
Môi em mím lại.
Hẳn em lưu luyến tôi, thấy tôi đi – em cũng đau lòng, nhưng em cũng sẽ chẳng nói nhiều để níu tôi lại làm gì. Em đã có Omega của riêng em… em trưởng thành rồi, sau khi biết tấm chân tình của tôi mà còn níu kéo tôi thì tàn nhẫn thật.
Như này là đủ.
Tôi mỉm cười:
– Anh đi đây.
Tựa như không cần phải nói câu “hẹn gặp lại” vậy.
Sau này không gặp lại nhau nữa.
Dứt khoát vĩnh biệt là kết thúc đẹp nhất cho mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi thật lòng mong em sống khỏe mạnh, hạnh phúc hết quãng đời còn lại.
Còn tôi.
Sẽ cắt đứt liên lạc với em, xóa sạch mọi dấu vết yêu em của quá khứ.
Từ thuở mài đít trên ghế nhà trường, qua buổi đám cưới trên giáo đường, đến những điểm du lịch quanh quẩn trong thành phố này.
Sau đó, tôi sẽ đến viện để phẫu thuật điều trị.
Mặc dù tỷ lệ khỏi bệnh nhỏ xíu, nhưng vẫn mong… cuộc phẫu thuật ấy có thể kéo dài đời tôi thêm hai năm nhỉ.
Tôi sẽ nghe tin tức về đám cưới của em.
Em khi đó đã là em mới toanh, chuyện xưa của em chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Tôi sẽ sống tiếp, cùng những hồi ức xưa.
Rồi đến một ngày, giữa vô vàn thế giới, tôi có thể gặp lại em của ngày xưa.
Đây là kết thúc tốt nhất rồi.
《Chính văn hoàn》
Tác giả có lời muốn nói:
Góc nhìn chính là của anh Quan, nên anh Quan không nhìn được nữa thì chính văn cũng đến hồi kết.
Những góc nhìn khác sẽ viết thêm ở phiên ngoại nha. (chuẩn bị có máu chó)
≧ω≦ mình cảm ơn các bạn đã theo mình tới tận đây. Thật lòng cảm ơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT