Làn da trắng như tuyết kia, đương nhiên không cần nhiều lời, mỗi một tấc da thịt của nàng đều dường như là được tinh điêu tế trác từ bạch ngọc thượng đẳng, toàn bộ cơ thể không thấy một chút vết thương hay một tia không hoàn mỹ. Hướng Hòa An yêu nhất ở Hồng Loan đó là da thịt trắng như tuyết của nàng, cho dù là Khiên Phương, di nương được hắn yêu thương hiện tại, nếu so sánh với Hồng Loan, thì kém hơn không chỉ một chút.

Đặc biệt là khi nàng đang tắm, bọt nước từ trên cao dội xuống, tựa như cùng da thịt hòa thành một thể. Bóng dáng nữ tử tinh tế mà nhu mỹ, mỗi một hành động, mỗi một độ cong đều hoàn mỹ đến không thể rời mắt.

Mà mỹ nhân như vậy lại thuộc về hắn.

Hướng Hòa An cảm thấy vô cùng may mắn khi mình có thể vào lúc Hồng Loan đang tuổi cập kê liền tới cửa cầu hôn. Tuy nói không thể cho nàng làm chính thê, nhưng trước khi Khiên Phương xuất hiện, trong tất cả thê thϊếp, hắn yêu thích nhất chính là Hồng Loan.

Thê tử Úy thị xuất thân cao quý, tính tình ổn trọng tự giữ gìn, ngoại trừ mùng một và mười lăm mỗi tháng, trên cơ bản, Hướng Hòa An không bước vào sân Úy thị. Triệu di nương cùng Tiền di nương, người trước là nha hoàn hắn làm chuyện đó lần đầu, người sau là do lão phu nhân nhét vào hậu viện, hắn cũng không có cảm tình gì. Chỉ có Hồng Loan, ánh mắt đầu tiên khi hắn thấy nàng đã thích.

Chỉ là thời gian qua đi, Hồng Loan khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Từ khi Khiên Phương vào phủ, sự sủng ái của hắn không còn dành riêng cho nàng, nàng càng thêm không vui, một tháng luôn phải ầm ĩ đến vài lần. Dần dần sự yêu thích cùng thương tiếc của hắn bị nàng ầm ĩ đến mức không còn.

Nữ tử từ trong thau tắm đứng lên, nhìn có vẻ như là tắm đã xong. Một chân nàng bước ra khỏi thau tắm, hầu kết của Hướng Hòa An bởi vì nuốt nước miếng mà mấp máy, hắn si mê nhìn chằm chằm thân thể mềm mại hoàn mỹ kia. Cho dù là bộ ngực no đủ căng tròn, hay là vòng eo mảnh khảnh nhìn không ra đã có thai, hay là đôi chân thon dài kia, đều làm hắn mê muội.

Hướng Hòa An hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị đi qua, lại nghe giai nhân hô nhỏ một tiếng, dẫm vào vũng nước trên mặt đất, mắt thấy nàng sẽ té sấp trên sàn!

Tim Hướng Hòa An muốn vọt ra khỏi cổ họng! Hắn cũng mặc kệ hình tượng gì đó, cả người lập tức nhào tới, đưa thân mình làm đệm thịt cho Thanh Hoan. Cũng may nàng nhỏ nhắn uyển chuyển lại không quá nặng, cho nên tuy rằng bị nàng đè trên người, Hướng Hòa An cũng không đau.

Trong chớp mắt, Hướng Hòa An không màng gì cả, chỉ nghĩ đến đứa bé trong bụng Thanh Hoan, hi vọng nó tuyệt đối không được sảy ra chuyện gì, đây chính là đứa bé đầu tiên của hắn đấy!

Dĩ nhiên là Thanh Hoan biết đứa nhỏ này đối Hướng Hòa An quan trọng cỡ nào. Nếu không phải chắc chắn Hướng Hòa An có thể chạy tới cứu nàng, nàng cũng sẽ không lựa chọn biện pháp nguy hiểm như vậy.

Lộ ra vẻ mặt trời đất quay cuồng, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác mà trừng mắt nhìn nam nhân dưới thân, sau một lúc lâu, nước mắt đột nhiên rơi xuống từng hạt .

Hướng Hòa An đau lòng. Hắn vốn định nói nàng vài câu. Nhưng hiện tại mỹ nhân rơi lệ, hoa lê đái vũ, sao hắn có thể nỡ được. Vì thế liền nhẹ nhàng sờ vào lưng vẫn còn đang ướt dầm dề của nàng, ôn nhu nói: "Ngoan ngoan, đừng khóc, mau đứng lên, cẩn thận cảm lạnh bây giờ."

Nói xong, hắn ôm Thanh Hoan, nàng ngoan ngoãn để hắn ôm đến trên giường, lại được Hướng Hòa An cầm lấy khăn vải sạch sẽ trùm lên, cả người nhỏ nhắn bị bọc ở bên trong, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ, quả thực như là một đứa trẻ con.

Hướng Hòa An chưa từng hầu hạ ai, từ nhỏ đến lớn, hắn toàn là được người khác hầu hạ. Nhưng mà hiện giờ, trong lòng ngực là nữ nhân đang mang thai đứa con của hắn, tâm trí kêu gào hắn vì nàng trả giá một ít. Chỉ cần tưởng tượng mấy tháng sau đứa bé đầu tiên của hắn sẽ ra đời, Hướng Hòa An liền cảm thấy, đừng nói là làm đệm thịt hay lau mình cho Thanh Hoan, cho dù chia nửa cái mạng cái mạng cho nàng hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Cũng không biết vì sao, từ khi biết được nàng có thai, Hướng Hòa An lại cảm thấy Hồng Loan có chút không giống trước, nhưng nói không giống là không giống ở điểm nào, hắn lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nghĩ là do nàng mang thai. Nghe nói khi mang thai tính tình nữ nhân sẽ thay đổi, lời này chắc là không sai.

Thanh Hoan dĩ nhiên sẽ không cậy sủng mà kiêu, nàng nâng mắt lên nhìn Hướng Hòa An một cái, ngay sau đó lại rụt trở về, cả người giống như một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thương tiếc. Hướng Hòa An bị ánh mắt ngập nước của nàng làm cho cả người lâng lâng, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu hôn Thanh Hoan.

Miệng nhỏ đặc biệt ấm áp thơm ngọt, Hướng Hòa An suýt nữa chết chìm bên trong, dù không muốn tách ra, nhưng Thanh Hoan lại đẩy hắn ra, ôn nhu thở nhẹ nói: "Lão gia, cả người ngài ướt hết rồi, để tì thϊếp hầu hạ ngài tắm gội lau mình đi."

Hướng Hòa An bị nàng mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng, không biết mình bị làm sao, ma xui quỷ khiến mà nỉ non một chữ được.

Sĩ phu chi tộc, từ lâu đã thấm nhuần tư tưởng nam tôn nữ ti, làm cái gì nữ nhân cũng phải hầu hạ, làm sao xoay người lại có thể đối xử tốt với nữ tử được? Thấy được điểm này, mới làm Thanh Hoan cảm thấy, Hướng Hòa An cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Hắn không giống như nam tử khác, đối với nữ nhân chỉ có khinh thường, hắn hoàn toàn cho rằng nữ nhân đều là những người ôn nhu uyển chuyển, làm sao nghĩ đến, những nữ tử ôn nhu lại uyển chuyển này, một khi tức giận, cũng cực kỳ đáng sợ.

Hướng Hòa An liền bước vào thau tắm Thanh Hoan mới vừa sử dụng. Từ đầu đến cuối, hắn đều làm theo lời Thanh Hoan nói, không có chút phản kháng nào. Thanh Hoan nhận thấy được có chút kỳ quặc, nhưng cũng không quá mức để ý, chỉ với tâm tính không phòng bị người của Hướng Hòa An, mới có thể giúp nàng chỉ mới thả lưỡi câu đã mắc câu.

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm ấm tinh tế múc nước xối lên người hắn, tay ngọc nhẵn mịn, cảm giác êm ái làm Hướng Hòa An say mê nhắm hai mắt lại. Sau một lúc lâu, hắn nhịn không được cầm lấy tay Thanh Hoan, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, thủ thỉ nói: "Vất vả cho nàng quá."

"Có thể hầu hạ lão gia, là vinh hạnh của tỳ thϊếp, làm gì có chuyện vất vả hay không vất vả được." Nhân cơ hội này, Thanh Hoan thuận thế hơi hơi cong nhẹ eo, lộ ra rãnh ngực sâu hút. Mới vừa rồi sau khi tắm gội xong, nàng giả vờ sợ hãi, trên người chỉ khoác áo ngủ hơi mỏng, càng thêm có vẻ mỹ lệ động lòng người.

Hướng Hòa An chỉ là một nam tử tầm thường, làm sao cưỡng nổi sự dụ hoặc của sắc đẹp, đặc biệt, hắn cảm thấy, Hồng Loan có thai trở nên phá lệ làm người ta tâm động, so với ngày thường không có linh khí, tuy không đến mức một trời một vực, nhưng nói là một dưới đất một trên trời cũng không sai.

Sau khi hai người đối diện thật lâu, lửa tình chậm rãi bốc cháy, đáy mắt Hướng Hòa An lập loè quang mang khác thường. Nếu là ngày thường, tất nhiên hắn đã sớm ôm giai nhân phiên vân phúc vũ một phen, nhưng bây giờ Thanh Hoan lại có thai, sao hắn có thể không màng đến thai nhi trong bụng nàng, chỉ lo cho thú tính của mình được.

Tay Thanh Hoan một đường đi xuống, hoàn toàn đi vào trong nước, cầm lấy quái vật khổng lồ, gương mặt kiều mị hiện lên vẻ thẹn thùng vô cùng. Tiểu đệ Hướng Hòa An bị đôi tay nhỏ mềm của nàng nắm chặt, cả người run run lên, vậy mà không chịu khống chế, phun dung dịch trắng đυ.c!

""...""

Tình huống này từ khi hắn mười bốn tuổi lần đầu nếm vị tìиɧ dục, sau đó cũng chưa từng xảy ra lại.

Hướng Hòa An cảm thấy mình đã chịu vũ nhục cực lớn. Dường như Thanh Hoan cũng không nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt nhỏ lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn Hướng Hòa An, miệng nhỏ khẽ nhếch, làm hắn bất giác chột dạ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play