Này, em khóc cái gì?
Tiểu nam hài đang ngồi xổm trong góc dụi mắt nức nở nghe được thanh âm ôn nhu này, nhịn không được run lên, hắn là nhớ mẫu phi, mới len lén chạy đi muốn trốn đi, kết quả không biết như thế nào đã tới nơi này, nếu bị người phát hiện, sợ là lại muốn gây phiền toái! Nhưng thanh âm này thật dễ nghe nha, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên, lén lút nhìn thoáng qua.
Tiểu hài tử cũng có thẩm mỹ quan, tiểu nam hài khϊếp sợ há to miệng hình thành một hình chữ O, ánh mắt cũng không chớp một cái nhìn nữ tử cách đó không xa chậm rãi đi tới.
Nàng cầm một chiếc ô giấy dầu màu trắng tinh tế, ăn mặc không giống với người trong cung, bộ xiêm y màu trắng kia làm cho thân thể thướt tha của nàng thoạt nhìn càng thêm mờ mịt hư ảo, nhưng nụ cười trên mặt nàng lại dịu dàng mà quan tâm như vậy. Hảo cảm của tiểu hài tử đối với người khác luôn vô cùng nhạy bén, giống như Liên tần, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy trên mặt hắn đều mang theo nụ cười, có đôi khi còn giả vờ hỏi hắn có khó chịu hay không... Nhưng hắn chính là cảm giác được, Liên tần kỳ thật một chút cũng không thích hắn.
Hoàng cung này ngoại trừ phụ hoàng, không có ai thích hắn. Nhưng sau khi mẫu phi chết, phụ hoàng cũng không thích mình nữa, hắn làm gì cũng chỉ có một mình, thật cô đơn.
Không nhận được câu trả lời của cậu bé, cô gái cười đến gần, che ô chắn trên bầu trời cậu bé. Con là con nhà ai, sao lại tới đây? Trời mưa, cẩn thận bị cảm lạnh.
Cậu bé vẫn ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu, không khóc nữa, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Cô là ai?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play