Ồ.
Cuối cùng, câu trả lời của Thanh Hoan là cái này.
Trần Lãnh lông mày lại nhíu một chút, nhìn ra được hắn không phải rất thích Thanh Hoan đối đãi với hắn như vậy. Anh cảm thấy mình nghiêm túc thật sự tìm cô cả đêm là chuyện rất nghiêm túc rất dụng tâm, cô sao có thể dùng một chữ a liền đuổi anh đi chứ? Nhưng tính cách nội liễm khiến anh nói không nên lời tranh công, cuối cùng chỉ nói: "Tôi mệt mỏi, tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi.
Thanh Hoan liền đưa hắn tới phòng mình, để cho hắn ngủ ở bên trong. Hiện tại Tạ Y Y đang ở phòng khách, nếu không cô sẽ không để Trần Lãnh nhúng chàm.
Trần Lãnh là thật sự mệt mỏi, hắn cơ hồ là vừa dính vào gối đầu liền ngủ thϊếp đi, người này lúc ngủ đã không có bình thường trung nhị cùng thần kinh, thoạt nhìn thậm chí có chút hồn nhiên đáng yêu. Về phần đám bảo tiêu kia, Thanh Hoan hoàn toàn không thèm để ý, chỉ cần bọn họ không vào tiệm không ngăn trở lối vào, thích ở đó đợi đến bao lâu thì đợi bấy lâu.
Trần Lãnh mỗi ngày cố định thời gian ngủ là sáu giờ, hắn là một người có nề nếp, lúc nào nên làm chuyện gì đều là sớm quy hoạch tốt, không cho phép có một phút sai lầm. Nhưng có lẽ là bởi vì đêm qua không có ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn bị xáo trộn, ở trong phòng Thanh Hoan hắn ước chừng ngủ mười một giờ lẻ hai mươi sáu phút, lúc tỉnh lại trời đã sớm tối, sau đó Trần Lãnh nghe được bụng của mình phát ra tiếng kêu ùng ục, giơ tay nhìn đồng hồ, cư nhiên đã sắp mười giờ tối.
Hắn đứng lên mặc áo khoác đi ra bên ngoài, phát hiện Thanh Hoan cùng Tạ Y Y còn có một người đàn ông không quen biết đang ăn khuya, mà đám bảo tiêu kia của hắn vẫn đang chờ ở cửa, nhưng thường thường dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn về phía thức ăn trên tay Thanh Hoan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play