Thanh Hoan cũng không nghĩ tới Đoàn Thúy có khí phách này, tán thưởng liếc mắt một cái: "Tốt lắm, không bằng tát thêm một cái đi.
Đoàn Thúy rất nghe lời lại tát một bạt tai, cung nữ kia che mặt, đã khϊếp sợ đến hoàn toàn nói không ra lời, ngày thường nàng mặc dù kiêu ngạo, cũng là bởi vì có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, nhưng muốn nàng trở tay đi giáo huấn một cung phi, vẫn là cung phi thập phần được sủng ái, rốt cuộc vẫn không dám.
Hai cái tát này đánh vẫn rất có hiệu quả, ít nhất nàng không dám cản đường Thanh Hoan nữa, lúc Thanh Hoan đi qua bên cạnh nàng còn cố ý dừng lại một chút, cười nói: "Cho dù đi theo người, cũng đừng không coi mình là chó a." Nói xong, thản nhiên đi vào, để lại cung nữ đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây mới hiểu được lời này là có ý gì.
Nàng cắn răng, tranh thủ thời gian chạy vào, chạy tới Thanh Hoan trước mặt Hoàng hậu, quỳ xuống thỉnh tội: "Nương nương, nô tỳ vô năng, ngăn không được Lan phi nương nương, nàng thật sự muốn xông vào, còn..."
"Ơ, đây là đang cáo trạng sao?" cung nữ còn chưa nói xong, Thanh Hoan đã vén rèm châu đi vào, cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời nữa.
Hoàng hậu nằm ở trên giường, thoạt nhìn thật sự có vài phần suy nhược bệnh nặng bộ dáng, nhưng Thanh Hoan biết, nữ nhân này thuần túy là giả bộ, chủ yếu là buổi sáng mất người, lại chột dạ, cho nên dứt khoát xưng bệnh không gặp người ngoài, nhất là nàng. "Hoàng hậu nương nương thoạt nhìn thần sắc không tệ, nghe nói là bị bệnh, không biết, là bệnh gì a?"
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Thanh Hoan: "Lớn mật, thấy bổn cung lại không hành lễ, chẳng lẽ không sợ bổn cung trị tội cho ngươi sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play