Thái độ của học trưởng khiến Ngụy Á An cảm thấy phẫn nộ và trái tim băng giá. Anh không chỉ không có ý chịu trách nhiệm, thậm chí lộ ra bộ mặt thật ti tiện của mình, nói: "Tiền không cần em trả, đêm qua, em yêu anh nguyện, nếu như không phải em chủ động anh cũng sẽ không chạm vào em." Nói xong nhặt áo khoác trên mặt đất lên phủ thêm, đối với Ngụy Á An vừa mới đem đêm giao thừa đầu tiên cho anh không chút thương tiếc, "Tâm tư anh tiêu tốn trên người em cũng không ít, em đừng tưởng rằng anh sẽ vĩnh viễn bị em chẳng hay biết gì." Nói xong, lạnh lùng cười, xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý trên mặt còn có vết thương móng tay Ngụy Á An cào ra.
Ngụy Á An kinh ngạc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng vốn là muốn đem chính mình lần thứ nhất jiao cho Lôi Đình, bởi vì đây là nàng thiếu nợ hắn, nàng sống lại một lần, vì chính là có thể bồi thường hắn, một lần nữa cùng hắn cùng một chỗ, nhưng bây giờ đây tính là cái gì? Cô cố gắng lâu như vậy...... Cuối cùng vẫn đi theo người kiếp trước?
Thậm chí còn không bằng kiếp trước, ít nhất kiếp trước học trưởng, sau khi kết hôn mới bắt đầu lạnh nhạt với cô, mà theo tình huống trước mắt, học trưởng hiện tại cũng đã bắt đầu chán ghét cô.
Sau này nàng nên đi nơi nào? Không có tiền để sống, không trở lại bên cạnh Lôi Đình... thậm chí còn thất thân, Ngụy Á An thật sự không biết mình còn lại những gì. Cô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô lại nhớ tới cảnh ngộ bi thảm kiếp trước, cuối cùng cả người nằm sấp trên giường, vùi mặt vào trong chăn khách sạn khóc rống thất thanh.
Khóc đại khái có nửa giờ, Ngụy Á An mắt sưng đỏ từ trên giường bò dậy, nàng không thể ngồi chờ chết, nàng không thể cứ như vậy nhận thua! Nhưng vô luận như thế nào Ngụy Á An cũng không muốn lại cùng học trưởng dính dáng quan hệ, nàng kiếp trước tất cả bi thương thống khổ đều là hắn mang đến, hắn hủy nàng tất cả mộng tưởng cùng tốt đẹp, đời này, Ngụy Á An thầm nghĩ hảo hảo sống, cùng Lôi Đình cùng một chỗ sống qua ngày.
Rất nhanh đi, cách Lương Nhiễm Nhiễm xảy ra tai nạn xe cộ nhiều lắm không đến một tháng, cũng chính là mấy ngày nay. Ngụy Á An cắn chặt cánh môi, vô luận như thế nào, cô cũng phải chịu đựng đến lúc đó! Dù sao đi nữa!
Nghĩ tới đây, cô đi toilet rửa mặt, bởi vì sắc mặt quá khó coi, cho nên cô lấy túi trang điểm nhỏ ra trang điểm nhẹ, sau đó Ngụy Á An đi ra ngoài tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Lôi Đình. Bên kia vừa mới nhận máy, nàng liền mang theo khóc nức nở nức nở nói: "Lôi Đình đại ca, van cầu ngươi giúp ta đi, ta, ta bị người Qiángjian!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT