Ngay lúc đó, giữa màn mưa đá và gió lớn, Hoàng nhìn thấy ánh đèn của đoàn tàu loé lên một cách mờ nhạt, trông như thoắt ẩn thoắt hiện.
- Lại đây! Nhanh lên, vào trong tàu!
Bỗng một giọng người vang lên, dù bị át đi bởi tiếng gió.
- Anh ơi có người kìa! Họ sẽ cứu mình chứ?
Cô khẩn thiết kêu lên.
- Có thể là vậy!
- Nhanh lên! Qua đây!
Thêm một vài người giơ tay ra, gọi họ bằng giọng hét lên át cả tiếng gió.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi! Mái hiên này sắp không trụ được nữa rồi!
Hoàng do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Không còn lựa chọn nào khác, hai anh em họ cùng lao lên chiếc tàu hỏa giữa cơn bão tố.
Cứ ngỡ chỉ cần vài bước là có thể leo lên được toa tàu, nhưng mỗi bước đi như bị đẩy ngược lại bởi cơn bão đang gào thét dữ dội, càng làm cho khoảng cách thêm xa hơn.
Nắm lấy tay của những người giúp đỡ, cả hai trèo lên toa tàu vừa kịp lúc trước khi bánh xe lăn tròn, bắt đầu chuyển động.
Chuyến tàu rùng mình khởi hành, mang theo hai anh em giữa cơn bão kinh hoàng vẫn đang trút xuống phía sau họ.
Trải qua một lúc lâu, họ vẫn chưa nhận ra sự khác thường.
Đến khi bình tĩnh lại, hai anh em cảm nhận không còn nghe tiếng ồn ào của mưa gió, liền nhìn ra cửa sổ mới phát hiện chiếc tàu đang chạy.
Có chút hoảng loạn, khi biết rằng họ đã lạc mất người thân, hai anh em tìm điện thoại trong ba lô mong có thể gọi lại cho gia đình.
Có điện thoại rồi, dù đã ấn thử nhiều lần nhưng không hiểu vì sao họ không thể liên lạc được.
Chị Mai cùng với vài người khi nãy vẫn còn ở lại cạnh anh em cô, thấy vậy liền trấn an cô và Hoàng.
- Bọn chị rất tiếc khi các em lạc người thân, nhưng chị cũng có một tin có thể khiến cho hai người bất ngờ, vì không còn cách nào khác nên đã kéo mọi người vào trường học này trú tạm, nhưng không nghĩ trường sẽ rời đi sớm như vậy.
- Cái gì? Đây là xe lửa mà? Sao lại là trường học được? Trường học di động à? Thật kì lạ!
Cô chớp mắt hỏi.
- Đúng là nhìn bề ngoài, đây chỉ là một chiếc xe lửa cũ kỹ tưởng như không còn hoạt động nữa. Nhưng em nhìn xem, bên trong rất mới và chắc chắn.
Chị Mai giải thích.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục lắng nghe.
- Tuy nhiên, đây là Hà Lưu Viên, ngôi trường mệnh danh là độc nhất vô nhị trên thế giới của thành phố H. Học sinh ở đây không phân biệt gì cả, không phân biệt gia thế, trình độ thậm chí cả tuổi tác, chỉ cần thực sự muốn học sẽ được ghi danh.
Cô nhìn ra cửa sổ, nơi cảnh vật đang lướt qua, rồi quay sang anh trai.
- Tàu hỏa bình thường phải rất ồn ào và rung lắc thì làm sao tập trung học khi tàu đang chạy được chứ?
- Lạ thật, sao tàu chạy mà không có tiếng ồn hay rung lắc gì hết nhỉ? Mình đang trên tàu hỏa mà cảm giác cứ như đang đứng yên.
Hoàng cũng gật đầu, thắc mắc.
- Đây không phải là tàu hỏa bình thường. Bên trong tàu này rất đặc biệt. Hà Lưu Viên được thiết kế để loại bỏ mọi rung lắc và tiếng ồn. Nó có một hệ thống điều chỉnh rất tinh vi, giúp tàu di chuyển êm ái.
Nghe vậy, Phong - một thanh niên trong số đó cười đáp.
- Chưa ai thực sự hiểu hết nguyên lý hoạt động của nó, nhưng mọi thứ ở đây đều diễn ra rất tự nhiên và ổn định, để học sinh có thể học tập và sinh hoạt mà không bị ảnh hưởng gì.
Mai tiếp lời, ánh mắt đầy tự hào.
- Nếu vậy trường sẽ hoạt động như thế nào?
Hoàng thắc mắc.
- Hà Lưu Viên sẽ di chuyển liên tục trong thành phố này, mỗi ngày sẽ dừng lại 6 lần ở các trạm dừng, mỗi lần dừng lại là một giờ, chúng ta sẽ được tự do lên xuống tàu. Trong khi tàu chạy, cũng là lúc các lớp học bắt đầu buổi học. Ngoài ra bên trong chiếc tàu này giống như một thị trấn thu nhỏ, có đầy đủ các tiện nghi, từ lớp học, siêu thị, nhà ở, kí túc xá....
Phong tiếp lời chị Mai.
- Vậy đoàn tàu này dừng lại để làm gì? Hay là để tiếp nguyên liệu? Trạm dừng ở những chỗ nào?
Anh trai cô tiếp tục hỏi.
- Có rất nhiều lí do, nhưng Hà Lưu Viên không cần thêm nhiên liệu để chạy, vì trên tàu có động cơ vĩnh cửu, chúng tôi cũng không biết đó là gì, chỉ biết là tàu hoạt động được vĩnh viễn. Ngoài ra cũng cho chúng ta có thể tự lên xuống cho mục đích cá nhân, về thăm nhà chẳng hạn. Hoặc là sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể đi, hoặc là chào đón các học sinh mới... Còn nữa, có 99 trạm dừng trong thành phố này. Mỗi lần tàu dừng lại, chúng ta sẽ ghé vào những địa điểm đặc biệt như ngôi mộ cổ vừa rồi, chợ phiên truyền thống, nhà thờ Lạc Thành... Một số trạm thậm chí còn là những địa điểm huyền bí, nơi mà các học sinh có thể thực hiện những bài học thực địa hoặc tham gia các hoạt động ngoại khóa.
- Có một trạm ở gần hồ Lấp Lánh, nơi được cho là có những huyền thoại về những linh hồn gác cổng. Học sinh thường đến đó để tìm hiểu về văn hóa dân gian và truyền thuyết địa phương. Nghe nói nếu ai tìm được hòn đá phát sáng dưới nước, họ sẽ có thể nói chuyện với những linh hồn đó!
Chị Mai chen vào.
- Vậy những trạm dừng này có phải là nơi để các bạn cùng học tập không?
Cô tò mò hỏi.
- Chính xác! Ở mỗi trạm, chúng ta sẽ có các bài học hoặc hoạt động được tổ chức bởi giáo viên. Đây là cơ hội để học sinh học hỏi từ những kinh nghiệm thực tế, không chỉ trong sách vở. Có thể có những buổi hòa nhạc, các cuộc thi hoặc thậm chí là các dự án nghiên cứu. Hay thậm chí chỉ để mọi người được giải trí.
Chị Mai gật đầu.
- Nghe thật thú vị! Vậy có khi nào tàu dừng lại ở một nơi nguy hiểm không?
Hoàng thốt lên.
- Rất hiếm, nhưng nếu có, các giáo viên sẽ đảm bảo rằng mọi người đều được an toàn. Họ có biện pháp phù hợp cho những trường hợp này. Nên sẽ không phải lo lắng về điều đó.
Dường như nghĩ ra được gì đó, hai anh em nhìn nhau bằng những ánh mắt đầy hy vọng.