Thanh Phong cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thánh Chỉ? Là Khánh Đế! Chẳng lẽ đối phương là người của hoàng cung? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, hình như còn có một Thái Tử gì gì đó nữa, không quá để ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhịn không được hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, Khánh Đế chính là đệ nhất cao thủ của Khánh Quốc! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ nhất cao thủ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày một chút, tán thành gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xác thật rất lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ hôm nay trở đi, chỉ e đệ nhất cao thủ của Khánh Quốc sẽ thuộc về công tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói thanh thúy vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử ôn nhã mặc bạch y tay cầm quyển sách, từ không trung đi xuống, dừng ở trước đại môn đạo quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An hơi khựng lại một chút, theo bản năng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì tò mò, cho nên tới, không chào đón sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên hoan nghênh, có thể vào Đạo Môn đều có duyên, mời vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt từ đại môn đi vào, tò mò nhìn khắp nơi xung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An buông lỏng tâm thần, cũng may, nàng không có ác ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, nàng là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị này chính là Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Thanh Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, ôn nhu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị muội muội này có thể kêu ta Hân Duyệt tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong chán nản đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại tỷ, ta là nam. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nam? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt kinh ngạc nhìn Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật gật đầu, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc trước ta cũng tưởng là nữ, cũng không biết một người nam nhân lớn lên xinh đẹp như vậy để làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn thêm hai lần, trong mắt có chút hiểu rõ, quả thực là nam nhi, chỉ là quá mức tuấn mỹ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngây ra làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị nước trà. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cúi đầu mím môi, bước nhanh ra hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt che miệng cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời điểm giao thủ ban nãy, ta còn tưởng rằng ngươi là loại người cao ngạo hờ hững, không nghĩ tới ngươi cũng khá thú vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước mặt người khác cũng muốn giả vờ một chút, bằng không lấy đâu ra khí độ cao thủ? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chớp mắt hai cái, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao bây giờ không giả vờ nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự do tùy ý quen rồi, không giả vờ nổi nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đây là sáng tỏ thân mình, tâm như trẻ sơ sinh, tu vi tâm cảnh rất cao thâm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta? Tu vi tâm cảnh cao thâm? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An khó có thể tin chỉ vào chính mình nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bật cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói sao thì là vậy đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lộ ra tươi cười, nhìn khắp nơi một hồi, nghi hoặc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lấy tu vi của ngươi đều có thể tạo ra một mảnh thiên địa riêng cho mình ở Tam Vực khác, sao lại không tiếng tăm gì mà ẩn cư tại Tây Vực chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn về phía đại điện, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây cũng không phải chuyện ta có thể quyết định, đây là ý tứ của Sư Tổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng nhìn về phía đại điện, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ trên ngươi còn có tông môn trưởng bối sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phục hồi tinh thần, lắc đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, chỗ đó là pho tượng của Sư Tổ thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt bừng tỉnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhất định là tiền bối của môn phái các ngươi đặt tông môn ở nơi này, nên ngươi cũng không dễ rời đi đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có thể lý giải như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt trấn an nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vẫn nên đến Tam Vực khác trọng lập môn phái, Tây Vực thật sự có chút bần hàn, thành tựu sau này cũng sẽ hữu hạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn là đừng nói ta, nếu ngươi nói Tam Vực khác tương đối tốt hơn, vì sao cũng lưu tại Tây Vực? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là từ Đông Vực tới đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hơi thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đông Vực Hạo Nhiên Thư Viện Triệu Hân Duyệt ra mắt công tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ôm quyền chắp tay thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo Môn Tam Thanh Quan Lý Bình An gặp qua cô nương. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra ngươi tên là Lý Bình An! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Triệu cô nương cùng ta ra hậu viện dùng trà.
Triệu Hân Duyệt gật gật đầu, đi theo Lý Bình An đến hậu viện, dọc đường đi tò mò quan sát chung quanh, thấy bố cục kiến trúc nơi này rất bất đồng với trong thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vừa đi vừa tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết vì sao bọn họ kêu Triệu cô nương là Thập Nhị tiên sinh? Rõ ràng ngươi là một nữ tử, cho dù đứng hàng thứ mười hai cũng nên gọi là Thập Nhị tiểu thư chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏