Sau đó xoay người đi đến chỗ nhóm thư sinh, nâng bọn họ lên, mang theo bọn họ chậm rãi rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần từ trong thôn chạy ra, chạy đến bên đám người Thạch Hạo, ôm lấy cánh tay Thạch Hạo hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật là lợi hại! Các ngươi đều thật là lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đó là đương nhiên, chúng ta đều là Tam Thanh Quan đệ tử. ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Bạch Trư cùng Bạch Hồ cũng chậm rãi đi tới, Bạch Hồ đứng thẳng lên, ôm quyền cảm tạ mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏

Hai mắt Thanh Vũ lập tức sáng lên, vui vẻ hô: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đáng yêu quá! ͏ ͏ ͏ ͏

Tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt Bạch Hồ, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta có thể ôm ngươi một cái không? ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hồ sửng sốt, Thanh Vũ hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta coi như ngươi đáp ứng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏

Một tay ôm Bạch Hồ vào trong ngực, vui sướng đứng lên nhảy nhót, lại dùng mặt cọ cọ. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hồ ngây ra, vẻ mặt ghét bỏ dùng chân trước đẩy Thanh Vũ ra, ê! Ngươi tôn trọng ta chút đi, ta chính là tinh quái! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ nhìn về phía Thanh Tuyết, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tỷ! Nó rất đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết nhìn Bạch Hồ, trong mắt cũng sáng rực lên, nhưng vẫn đè nén yêu thích trong lòng xuống, răn dạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Vũ, mau buông nó xuống, ngươi làm vậy là không tốt. ͏ ͏ ͏ ͏

- À. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ hậm hực đặt Bạch Hồ ở trên mặt đất, sờ sờ Bạch Hồ nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Sau này ngươi nhất định phải chú ý an toàn đó. ͏ ͏ ͏ ͏

Lại lấy ra một tấm Truyền Âm Phù đưa cho Bạch Hồ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi cứ nói với cái phù triện này là “Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh” ta sẽ bảo sư phụ cứu ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Trong mắt Bạch Hồ lóe lên ý cười, nó vươn chân vỗ vỗ tay nhỏ của Thanh Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ cười hì hì đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta cần phải đi! Quan chủ ra lệnh cho chúng ta trở về. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Vũ tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Được rồi. ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó xoay người vẫy tay với nhóm thôn dân, kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta phải đi! ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái gì? Các vị tiểu thư công tử phải đi? ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn dân theo bản năng nóng nảy lên, sốt ruột nhìn Thanh Tuyết Thanh Vũ, sôi nổi kêu la. ͏ ͏ ͏ ͏

- Có thể không đi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt! ͏ ͏ ͏ ͏

- Lưu lại được không? ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

- Đều câm miệng cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng quát một tiếng chói tai, áp toàn bộ âm thanh kêu la xuống. ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng răn dạy: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ba vị tiểu công tử, tiểu tiểu thư vốn dĩ không phải người trong thôn chúng ta, mấy ngày này bọn họ đã ở lại nơi này, giúp chúng ta trị liệu bệnh tật, còn bảo hộ chúng ta, đây đã là ân tình lớn lao. Sao các ngươi còn không có mặt mũi yêu cầu bọn họ lưu lại? ! ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này chúng thôn dân mới phục hồi lại tinh thần, nhớ ra mấy ân nhân cứu mạng này không phải người trong thôn bọn họ, kích động trong lòng lập tức tan đi, nhất thời cảm thấy vắng vẻ. ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng chậm rãi khom người, quỳ trên mặt đất dập đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Lão hủ đa tạ công tử tiểu thư cứu thôn chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏

Số thôn dân còn lại cũng lục tục quỳ xuống, cùng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đa tạ mấy vị công tử tiểu thư cứu thôn chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết vội vàng tiến lên, nâng thôn trưởng dậy, cuống quít nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Thôn trưởng gia gia, ngài mau đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏

Thôn trưởng giằng co quỳ trên mặt đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Đại ân của các vị công tử tiểu thư, chỉ e thôn chúng ta vô lực báo đáp, thôi thì để lão hủ cung kính tiễn các vị công tử tiểu thư rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏

- Này... ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết nhìn về phía Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Vân vuốt chòm râu, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Tuyết buông thôn trưởng ra, lùi ra sau hai bước, xoay người cùng Thanh Vũ, Thạch Hạo đi theo bước chân Bạch Vân, khuất dạng trong núi rừng. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần đứng bên cạnh Đại Bạch Trư, đôi mắt ngập nước không nỡ, nhịn không được lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏

- Tiểu Thạch Đầu, Thanh Tuyết, Thanh Vũ, ta còn có thể gặp lại các ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏

Thạch Hạo quay đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, vẫy vẫy tay nhếch miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta sẽ trở về xem ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏

Bạch Hiểu Thuần rưng rưng, dùng sức gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

... ͏ ͏ ͏ ͏

Thời điểm đại chiến kết thúc, Lý Bình An đứng trước Tam Thanh Quan chậm rãi buông lỏng tay, Thanh Phong đứng ở bên cạnh hơi hơi khom lưng kính sợ nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An nhếch miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏

- Như thế nào? Không quen biết? ͏ ͏ ͏ ͏

Bấy giờ đáy lòng Thanh Phong mới nhẹ nhõm, đây mới là quan chủ quen thuộc mà mình biết, bình dị gần gũi. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Phong nhịn không được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan chủ? Ban nãy dị trạng trên không trung là do ngài động thủ tranh đấu với địch nhân sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An tay cầm phất trần tiến vào trong đạo quan. ͏ ͏ ͏ ͏

Thanh Phong vội vàng theo ở phía sau, sùng bái nhìn Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏

- Quan chủ, địch nhân là ai? Rất lợi hại sao? ͏ ͏ ͏ ͏

- Là ai? ͏ ͏ ͏ ͏

Lý Bình An suy nghĩ một chút, tùy ý nói: ͏ ͏

- Một lão nhân mặt trắng không có râu, một lão thái bà, còn có một cuộn Thánh Chỉ, cuối cùng còn xuất hiện Thập Nhị tiên sinh gì gì đó nữa. ͏ ͏ ͏ ͏


 ͏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play