Bạch Vân đạo trưởng tùy tiện nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tò mò thì sao, mà không tò thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hạ giọng kích động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kia chính là truyền thừa tông môn viễn cổ đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi sai rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong sững sờ, nghi ngờ nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng ngẩng đầu nhìn Tam Thanh tố tượng, thành kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho đến tận bây giờ, truyền thừa của Tam Thanh quan đều không phải phù pháp gì, cũng không phải Kim Quang chú, mà chỉ là đạo kinh bình thường chúng ta hay niệm tụng, đó mới thực sự là truyền thừa quý báu nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Thanh Phong lờ mờ, giật mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao có thể? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi không tin, thì hãy ra hậu viện mà quan sát, tất nhiên quán chủ sẽ không giấu ngươi. Chỉ là pháp lực của ngươi đã được định sẵn là sẽ không học được rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cảm thấy chán nản, truyền thừa viễn cổ đưa đến ngay trước mặt rồi mà vẫn không cách nào học được, thật là khó chịu mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong thay đổi sắc mặt vài lần, cắn răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi nói xem nếu ta tự phế tu vi, đổi lấy việc tu luyện pháp lực thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân bỗng quay đầu nhìn Thanh Phong, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi điên rồi? Không muốn về thánh đường nữa sao? Không muốn ở bên cạnh Minh Nguyệt à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn có thể về thánh đường sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lập tức mơ hồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật đầu khinh bỉ nhìn Thanh Phong một cái rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựa vào một mình ngươi tất nhiên không được. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng Minh Nguyệt thì khác, Minh Nguyệt sinh ra cùng với thiên địa dị tướng, tất nhiên thành tựu sau này sẽ xuất chúng, chỉ cần nó đủ mạnh, để ngươi quay về thánh đường cũng chỉ là một câu nói. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như đến lúc ngươi đổi pháp thuật tu, phế hết nguyên khí sáng ngời của thánh đường, chỉ sợ sẽ chịu sự xa lánh của thánh đường mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể, Minh Nguyệt chắc chắn có thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lắc đầu cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không biết ngươi đút cho Minh Nguyệt ăn phải thuốc mê gì, khiến một thiên chi kiêu nữ như nàng ta lại một lòng hướng về ngươi như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hất tóc mái mình một cái, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là đẹp trai! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân khinh bỉ nhìn Thanh Phong một cái, tiếp tục tiếp đón khách dâng hương. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư đã trải qua mười mấy ngày bôn ba vất vả, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, mấy lần thoát khỏi miệng quỷ, cuối cùng cũng về lại Ngự Thú tông, nằm bò trên quảng trường Chủ Phong há mồm thở dốc, cái bụng chập trùng sôi ùng ục. ͏ ͏ ͏ ͏
Đệ tử vây xem, vội vàng mời trưởng lão tuyên bố nhiệm vụ đến, Nhiệm Vụ trưởng lão với mái tóc hoa râm đi đến trước mặt đầu Đại Bạch trư, cúi đầu nghiêm nghị nhìn nó. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư vội vàng đứng lên, chân vẫn còn đang hơi run lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng lão lạnh giọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy người Hạo Vũ đâu hết rồi? Sao chỉ có một mình ngươi trở về? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư chớp đôi mắt trắng, trực tiếp ngã trên mặt đất, bốn chân đang run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
"Ầm..." Một luồng chân khí dồi dào từ trên người Nhiệm Vụ trưởng lão tản ra, mấy đệ tử ghé khá gần, ‘bịch’ một tiếng bay hết ra ngoài, hét lên thảm thiết một tiếng rồi nện ‘bình bịch’ xuống mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng lão âm trầm tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại có người dám giết đệ tử Ngự Thú tông ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay hắn biến thành móng vuốt đại bàng cào xuống, Đại Bạch trư đang lờ mờ bỗng bị trưởng lão bóp lấy phần gáy xách lên, lập tức kêu lên eng éc thảm thiết, nhìn trưởng lão bằng ánh mắt cầu xin. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng lão túm lấy gáy Đại Bạch trư, bay lên trời hướng về phía trước, một lát sau đi vào một đỉnh núi, trên đỉnh núi không có tuyết đọng, ngược lại cây cối xanh mát, mặt đất đầy cỏ thơm, một hồ nước phản chiếu những đám mây trắng lửng lờ trôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên hồ nước có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng tím đang thả câu, sau lưng có một đầu Hoa Xà, một đầu Thanh Lang và một đầu Viên hầu đang nằm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng lão đi đến sau lưng người trung niên khoác áo choàng tím, tiện tay ném Đại Bạch trư lên mặt đất, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ, đệ tử phái đi đã bị giết. ͏ ͏ ͏ ͏
Hoa Xà, Thanh Lang cùng nhìn về phía Đại Bạch trư, một tên thè lưỡi rắn, một tên lè lưỡi liếm môi một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư bị dọa sợ nằm run rẩy trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ sững sờ, nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng lão mờ mịt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử phái đi báo thù cho Bạch Tôn Giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ sửng sốt một chút, nhìn Thanh Lang bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện báo thù cho Tiểu Bạch không phải ngươi làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Lang nhìn trưởng lão, há mồm khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhiệm vụ báo thù cho Tiểu Bạch, không phải ta đã giao cho người làm à? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhiệm Vụ trưởng lão nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tuyên bố nhiệm vụ tông môn, các đệ tử nhận nhiệm vụ đi làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Tông chủ giận dữ nhìn Thanh Lang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sai ngươi đích thân đi xử lý! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Lang quay đầu giận dữ nhìn Nhiệm Vụ trưởng lão khàn khàn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sai ngươi đích thân đi xử lý mà! ͏ ͏ ͏ ͏