Thanh Phong lười nhác nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ta thừa nhận tu vi của ngài quan tuyệt thiên hạ, nhưng mà bộ quyền pháp này của ngài cũng quá là yếu đó! Chậm rì rì cứ như bà lão vậy, có ích lợi gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái cực sinh ra từ Vô cực, là mẹ của Âm Dương. Động thì phân mà tĩnh thì hợp. Không nhanh không chậm. Tùy co mà duỗi. Người cương ta nhu gọi là tẩu. Người nghịch ta thuận gọi là dính. Động gấp thì ứng gấp. Động chậm thì chậm tùy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong chìa tay mình ra dưới ánh mặt trời ngắm nghía một lúc, ai cha! Thật đẹp! Hắn tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không hiểu. Ta chỉ biết các nàng học xong bộ quyền pháp như bà lão này chẳng có tác dụng gì, nếu xảy ra tranh chấp với người khác sẽ bị đánh ra shit. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ bĩu môi, nhìn Thanh Phong với vẻ bất mãn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Thanh Phong, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không bằng ngươi tới thử xem? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong trợn trắng mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu vi của ngài siêu phàm nhập thánh, ta lại không ngu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đều không dùng tu vi, tỷ thí quyền pháp một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi dùng bộ quyền pháp chậm như rùa này? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong động lòng, nếu như có thể đánh bại một đại lão siêu phàm nhập thánh, truyền ra ngoài thì chẳng phải mình thật trâu bò sao? Nhìn bộ quyền pháp chậm rì của Lý Bình An và Thanh Tuyết, Thanh Vũ, cũng không phát hiện ra điểm nào lợi hại, sợ rằng bất cứ một người bình thường nào đều có thể đánh bại bọn họ, dục vọng đánh bại đại lão siêu phàm nhập thánh bắt đầu bùng cháy lên từ sâu trong lòng Thanh Phong, cơ hội một đi không trở lại, nghiến răng, làm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ta tới đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong từ trên nhảy xuống đá vào mặt Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất tay áo, Thanh Tuyết, Thanh Vũ kêu lên một tiếng bay lên rơi xuống sát rìa quảng trường xa xa. Đồng thời Lý Bình An nhẹ nhàng lùi lại một bước tránh một đá của Thanh Phong, tay đặt trên mắt cá chân vừa nhấc vừa kéo, Thanh Phong kinh hô một tiếng xoay một vòng văng ra ngoài lộn nhào trên không suýt nữa đã té ngã. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An một tay đặt sau lưng, cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thanh Phong tràn đầy nghi hoặc, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện gì thế? Sao ta sẽ lao ra ngoài? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngoắc ngoắc ngón tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lại nào! ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Xem Thánh đường Tài Quyết quyền của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hét lớn một tiếng, giậm chân trên phiến đá oành một tiếng bắn tới phía Lý Bình An như một mũi tên nhọn, một quyền đánh ra huy hoàng đại khí, mang theo mấy phần ý cảnh khó chống đỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười khẽ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ xem kỹ nha, chiêu này gọi là Như Phong Tự Bế! Thái cực viên chuyển, diện diện nhược tồn, như phong bách mạch, tự bế thiên môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tay của Lý Bình An chậm rãi khoanh tròn trước mặt, nắm đấm của Thanh Phong tiến vào vòng tròn nhất thời giống như rơi vào vũng bùn xoáy, quyền kình chớp mắt bị làm suy yếu dần, ngay cả cánh tay cũng không ngừng run rẩy dưới sức kéo của Thái Cực Quyền, sắc mặt Thanh Phong đại biến, làm sao có khả năng? Đây là quyền pháp kỳ quái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn cho kỹ, chiêu này gọi là Vân Thủ, vân vô thường thái, tùy phong nhi hành. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nghe vậy biến sắc, nhanh chóng lùi lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười tủm tỉm, dán sát lên tay quấn lên tay của Thanh Phong kéo, Thanh Phong kêu lên một tiếng, cả người không tự điều khiển được, cả cánh tay di chuyển theo động tác của Lý Bình An, dưới chân lảo đảo lắc lư trái phải. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đơn Tiên! Nhất tự trường xà họa đông tây, kích thủ vĩ động tinh thần quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Bộp một tiếng giòn giã, cánh tay của Lý Bình An tựa như linh xà đánh vào ngực Thanh Phong. Thanh Phong rên lên một tiếng, ngay lập tức bay ra ngoài, liên tục bước mấy bước trên phiến đá mới ngừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thu thế, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ôm ngực, bàng hoàng đứng ở tại chỗ thì thào: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao có thể? Làm sao có khả năng? Rõ ràng nhìn chậm như vậy tại sao có thể ngăn ta lại? Sao có thể đánh trúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai mắt của Thanh Tuyết, Thanh Vũ sáng rỡ, Thanh Vũ phấn khích kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thắng rồi! Sư phụ thắng rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng mừng rỡ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thật lợi hại! Thật giỏi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn các nàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không mau đi luyện công! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người hào hứng chạy qua, xem một trận đấu tuyệt vời, bây giờ bọn họ tràn đầy hứng thú. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dạy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tung phóng khuất thân nhân mạc tri, chư kháo triền nhiễu ngã giai y... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ, Thanh Tuyết cũng lanh lảnh đọc theo. Thanh Phong đứng bên cạnh đờ người ra nhìn bọn họ đánh quyền, ta bị hạ gục bởi bộ quyền pháp chậm rì rì này sao? Một lúc sau Thanh Phong lấy lại tinh thần, chạy về trước ngập ngừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta... Ta cũng muốn học! ͏ ͏ ͏ ͏
…
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lập tức vui mừng đứng sau Thanh Tuyết, Thanh Vũ, quan sát kỹ động tác của Lý Bình An, bắt đầu làm theo. Hồi lâu sau, Bạch Vân đạo trưởng đi ra từ hậu viện nói to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, có thể ăn cơm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An áp tay thu thế, ba người còn lại cũng học theo áp tay thu thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói, dẫn đầu bước ra hậu viện: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đi ăn cơm nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vui vẻ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm thôi! Ăn cơm thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi chạy trước vào trong, Thanh Tuyết lặng lẽ nhìn Lý Bình An một chút cũng chạy theo. Thanh Phong cúi đầu đi theo sau có hơi thất thần, bộ quyền pháp kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao ta sẽ thua? Bữa cơm này Thanh Phong cũng không nếm ra được mùi vị gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thanh Phong giúp Bạch Vân đạo trưởng rửa chén bát bên giếng. Bạch Vân đạo trưởng nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Phong, hình như con có tâm sự? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con bị quan chủ đánh bại! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cười lớn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn tưởng là chuyện gì, tu vi của quan chủ con cũng đã thấy, thao túng không gian dễ như trở bàn tay, thực lực như thế coi như trong mấy đại Thánh địa cũng ít có đối thủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong buồn bực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng con không so tu vi, chỉ so quyền pháp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng phì cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quyền pháp? Con cho rằng đến cấp độ kia của Quan chủ thì quyền pháp sẽ tệ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con sử dụng Tài Quyết quyền của Thánh đường Tài Quyết ti, mà hắn dùng chính là bộ quyền pháp nhập môn dạy cho hai tiểu nha đầu Thanh Tuyết, Thanh Vũ, nhưng mà con lại thua không còn manh giáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay Bạch Vân đạo trưởng ngừng lại, ngưng trọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phán quyết chi quyền, kiên cường vô chú, luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể một quyền đánh vỡ núi, vậy mà lại thua bởi quyền pháp nhập môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong gật đầu, sầu não nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vấn đề là con thua một cách không hiểu được, rõ ràng nhìn bộ quyền pháp đó chậm rì, giống như bà lão nhảy múa vậy, nghĩ sao cũng không ra làm sao sẽ thua? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ này của chúng ta thâm bất khả trắc mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong oán trách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không phải là người, nói gì mà muốn ẩn nấp trong tiểu phái, kết quả mình bước vào đầm rồng hang hổ, sau này xem người làm sao thoát thân! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng không hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trách ta? Vi sư ta chính là một trong những Thánh Đường chủ giáo của Khánh quốc, phong quang vô hạn, nếu không phải ngươi quyến rũ Minh Nguyệt, nữ nhi của Thánh Đường đường chủ Khánh quốc, vi sư ta đến nỗi phải chạy trốn khắp nơi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười khẩy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao con nghe nói người và một người thiếp thất của Tái Quyết ti ti tọa dây dưa không rõ, bị Tái Quyết ti ti tọa phát hiện, thế mới vội vàng trốn đi! Ta lúc đầu còn lấy làm lạ người từ lúc nào lại nghĩa khí như vậy, không nói hai lời liền dẫn ta chạy trốn, thì ra là người muốn chạy trốn, thuận tiện mang ta theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng ánh mắt thất thường, mũi toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi... Sao ngươi biết được? ͏ ͏ ͏ ͏
Choang! Thanh Phong đứng bật dậy dùng sức đập nát cái dĩa trong tay, chỉ vào mũi Bạch Vân đạo trưởng tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão bất tử, quả nhiên là như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Đã xé rách mặt, Bạch Vân đạo trưởng cũng không sợ nữa, thản nhiên đứng lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều trách ta? Minh Nguyệt chính là nữ nhi của Thánh Đường đường chủ Khánh quốc, thông minh lanh lợi nhu thuận động lòng người, tuổi vừa bước sang mười tám, sao ngươi có thể xuống tay? Nghe nói Thánh Đường đường chủ đã đi tới Thánh sơn, đến khi Thánh Đường tổng bộ phát lệnh giết, xem ngươi chạy trốn đi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đó là lưỡng tình tương duyệt, ngươi với thiếp thất của Tái Quyết ti ti tọa yêu đương vụng trộm mới là không biết xấu hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người lườm nhau một hồi, ai cũng không phục ai, tiếp tục ngồi xổm xuống rửa chén bát. Đợi sau khi hai người dọn dẹp xong đồ vật, hầm hừ với nhau rồi mạnh ai nấy đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài đã có thôn dân đến dâng hương, mấy ngày nay sau khi được Mãng Sơn bọn họ tuyên truyền, càng ngày càng có nhiều người biết nơi này có thần miếu, hơn nữa không cần tế phẩm thịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng đi ra hậu viện thì nhìn thấy vài thôn dân mặc đồ rách rưới đang cúi người hành đại lễ với Lý Bình An, Lý Bình An cũng vội đỡ họ dậy khuyên họ rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng đi đến cạnh Lý Bình An, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ngài thật hòa nhã! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tay dựng phất trần lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hầy, chúng sinh khó khăn, tất cả những gì ta có thể làm chỉ là giúp đỡ bọn họ trong khả năng, cũng không muốn bọn họ phục tùng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng gật đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ nói phải, nói hay lắm. ͏ ͏ ͏ ͏