Lý Bình An vừa đi, Thanh Vũ liền chạy đến bên người Thanh Phong, hâm mộ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong che miệng cười khẽ, ngồi trở lại trong ghế, ném ra một cái mị nhãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi cũng thật xinh đẹp a! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không có xinh đẹp, chúng ta thực xấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lôi kéo quần áo Thanh Vũ, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể gọi tỷ tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bừng tỉnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng đúng! Ta quên mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong mặt mày mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai vị muội muội, các ngươi kỳ thật cũng rất xinh đẹp a, chỉ là không biết trang điểm mà thôi, các ngươi kể cho ta chuyện xưa cái gì Đạo Tổ truyền đạo kia, ngày mai ta trang điểm cho các ngươi được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Bạch Vân đạo trưởng cũng sáng lên, tâm tư muốn rời đi ban đầu liền biến mất, ngồi trở lại trong chỗ ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đúng, không đúng. Ngươi không thể gọi chúng ta là muội muội, ngươi phải gọi chúng ta là sư tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng gật đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! Lúc ăn cơm, sư phụ nói với chúng ta, ngươi là về đây sau, phải gọi chúng ta là sư tỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sư tỷ? Gọi hai cái tiểu thí hài là sư tỷ? Khoé miệng Thanh Phong co giật hai lần, đánh chết ta ta cũng sẽ không gọi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không gọi chúng ta là sư tỷ, ta không kể cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười lạnh một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Haha. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng lạnh nhạt mở miệng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ý cười trên mặt Thanh Phong sượng lại, lập tức đổi thành nụ cười ngọt ngào gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vui mừng nhảy nhót kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta làm sư tỷ rồi, ta được làm sư tỷ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tức tối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kể đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ, Thanh Tuyết ngồi lại trên ghế. Thanh Tuyết giảng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này còn phải bắt đầu từ thuở khai thiên tích địa... ͏ ͏ ͏ ͏
Do đã có kinh nghiệm kể chuyện một lần nên lần thứ hai Thanh Tuyết kể rất ra dáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng nghe đến thần sắc hốt hoảng, hay thật, ngay cả khai thiên tích địa cũng lấy ra, trời đất này lại là do một cự nhân dùng rìu lập ra, có thể sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Rạng sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng Thanh Vũ, Thanh Tuyết đã chủ động chui ra từ trong ổ chăn, mặc đạo bào tung tăng chạy tới Càn viện gọi lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư muội, sư muội, sư muội dậy đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng cửa phòng mở ra cọt kẹt, Thanh Phong mặc áo ngủ đứng trước cửa, đôi mắt ngái ngủ cũng khó che giấu được vẻ tuấn mỹ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ, Thanh Tuyết cười khúc khích chạy qua: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hóa ra ngươi ở đây à! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ngáp một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao các ngươi dậy sớm như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, trong mắt đầy chờ mong nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư muội, ngươi nói muốn trang điểm cho chúng ta xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hơi ngưng lại, cảm thán trong lòng đúng là nữ nhân nha! Hắn tránh sang một bên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! Còn nữa, ta là nam, sau này các ngươi gọi ta là sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ, Thanh Tuyết vui vẻ chạy bước nhỏ vào, tò mò nhìn ngang ngó dọc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong dẫn các nàng đến trước bàn trang điểm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từng người một. Thanh Tuyết ngươi trước đi, ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nghiêm túc ngồi xuống trước bàn trang điểm, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn không chớp mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lần lượt mở từng cái hộp trước bàn, phấn son bột nước, thiếp hoa, son môi, cọ vẽ, hương phấn... Đủ mọi loại mỹ phẩm trang điểm đều có, Thanh Tuyết, Thanh Vũ nhìn đến hoa mắt chóng mặt, trong mắt đều là rung động, Thanh Phong sư muội thật lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi còn nhỏ, không thích hợp trang điểm đậm, chỉ cần thoa phấn nhẹ để nâng khí sắc là đủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi bắt đầu dùng tay hí hoáy bôi vẽ lên mặt Thanh Tuyết, Thanh Tuyết căng thẳng siết chặt bàn tay nhỏ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, bên ngoài sân, Lý Bình An đi ra từ trong phòng lớn tiếng hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, đi làm bài khóa sớm thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Càn viện, Bạch Vân đạo trưởng chậm rãi đi ra. Lý Bình An cười cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ngại quá, làm phiền ngươi nghỉ ngơi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng lắc lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, ta cả đêm không ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao thế, giường chiếu không thoải mái hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta và đệ tử của ta lang thang khắp nơi, nếm qua không biết bao nhiêu khổ, nhiều lúc chỉ có thể ngủ ở ngoài trời, có một nơi để ở chúng ta đã thấy đủ rồi, sao dám kén chọn được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng liếc nhìn Lý Bình An thật sâu rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cả đêm này ta vẫn luôn nghĩ về Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa tạo người. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bật cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này có gì hay ho mà nghĩ, đều đã qua cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ngài không biết những gì ngài nói với ta có tính phá vỡ bao nhiêu đâu, nếu như truyền ra có thể dẫn đến chấn động lớn cỡ nào. Có điều lấy thực lực của ngài hẳn cũng không sợ những thứ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngỡ ngàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thực lực? Thực lực của ta rất cao sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn thầm lầm bầm: “Không đúng! Ta đánh một Xà yêu nho nhỏ cũng rất tốn sức! Suýt chút nữa không xử được.” ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cho một ánh mắt hiểu rõ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu, ta hiểu! Ta nhất định sẽ không truyền ra lung tung. Quan chủ, ta có một số chuyện muốn hỏi ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng con tới đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ cười khanh khách chạy tới. Lý Bình An nhìn các nàng cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao các con chạy ra từ trong Càn viện thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người chạy tới trước mặt Lý Bình An, Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Lý Bình An đầy mong đợi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người xem con có đẹp hơn không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lúc này mới chú ý, hai đứa nhỏ đều trang điểm nhẹ, làn da hồng hào, mắt sáng ngời đầy sức sống, rất đáng yêu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng yêu, thật sự đẹp hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người reo hò: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ khen chúng ta kìa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đẹp hơn rồi! Đẹp hơn rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong uể oải bước ra khỏi Càn viện, một thân đạo bào giản dị cũng mặc ra được một vẻ đẹp khác. Lý Bình An nhìn hắn, than thở trong lòng một tiếng, một đứa con trai sao có thể đẹp trai như vậy, khiến Quan chủ ta đây áp lực rất lớn! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói, dẫn đầu đi ra Càn viện: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đi thôi! Đi làm khóa sớm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoại viện của Tam Thanh quan cũng đã thay đổi nhiều, một con đường lớn từ cửa trước dẫn thẳng đến Tam Thanh đại điện, trước đại điện có thêm một quảng trường nhỏ, trên quảng trường có một Thái Cực Đồ rất lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn bọn họ đi vào đại điện, cung kính dâng hương tế bái Tam Thanh Đạo Tổ, sau đó cùng với Thanh Vũ, Thanh Tuyết ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên cạnh, bắt đầu tụng kinh. Thanh Vũ, Thanh Tuyết lắp ba lắp bắp đọc theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng, Thanh Phong rời khỏi đại điện đứng ở ngoài cổng tò mò lắng nghe, nghe một lát thì Thanh Phong ngủ gật, Bạch Vân đạo trưởng ngược lại càng nghe càng chăm chú, mỗi một câu kinh văn đều như trống chiều chuông sớm gõ vào lòng, chấn nhiếp tâm thần, thanh tịnh linh hồn. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tụng kinh xong, bên ngoài trời đã sáng, Bạch Vân đạo trưởng nhắm mắt đứng trước cổng, trên trán lấm tấm mồ hôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lý Bình An dẫn Thanh Vũ, Thanh Tuyết đi ra ngoài, Bạch Vân đạo trưởng mới mở mắt, trong mắt tràn đầy rung động, kinh văn như thế e rằng không yếu hơn “Đại Quang Minh Kinh” của Thánh Đường, rốt cuộc là của ai viết? Thế gian còn có đại năng như vậy? Lẽ nào Tam Thanh quan này thật sự là truyền lại từ ẩn thế tông môn từ thời thượng cổ? ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng của Lý Bình An truyền tới từ bên ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, chuẩn bị bữa sáng thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lấy lại tinh thần, vội vã cung kính “Vâng” rồi xoay người sải bước đi về phía hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên Thái Cực Đồ ngoài đại điện, Lý Bình An mang theo Thanh Tuyết, Thanh Vũ từ tốn đánh Thái Cực Quyền, tay chậm, chân chậm nhưng đầy mỹ cảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong dựa vào lan can trước cổng Tam Thanh đại điện bên cạnh, nghịch ngón tay như ngọc của mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, ngươi đang dạy các nàng đánh quyền sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng thế! ͏ ͏ ͏ ͏