Thanh Vũ từ hậu viện chạy ra, cười hì hì kêu lên:
- Tỷ tỷ, có người tới dâng hương sao? Ta dẫn hắn đi.
Thanh Tuyết nói:
- Chính là bằng hữu của sư phụ.
- A!
Thanh Vũ tiếc nuối a một tiếng, nàng vẫn là rất thích chỉ huy người khác dâng hương, đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Bạch Vũ Trần cười nói:
- Tiểu cô nương, nơi này của các ngươi có bao nhiêu người?
Thanh Tuyết đếm trên đầu ngón tay nói thầm:
- Sư phụ, ta, muội muội.
Ngẩng đầu cao hứng nói:
- Ba người.
- Chỉ có ba người các ngươi sao?
- Ân ân!
Thanh Tuyết khẳng định liên tục gật đầu.
Trong lòng Bạch Vũ Trần hít một hơi dài, bật cười một chút, xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều quá, chắc là tên bần đạo kia mang theo hai cái tiểu nữ hài chơi trò đóng vai gia đình đi! Chờ chút nữa chính là đề cập với hắn một phen, chuyển đi nơi khác chơi.
Bạch Vũ Trần lại tuỳ ý nói:
- Các ngươi nói dâng hương là có ý gì?
Thanh Vũ cười hì hì nói:
- Dâng hương cầu Tam Thanh Đạo Tổ phù hộ a!
Sắc mặt Bạch Vu Trần biến đổi, bống nhiên nói:
- Chỗ này của các ngươi là thần miếu?
Thanh Vũ lắc đầu nghiêm túc nói:
- Không phải là thần miếu, nơi này của chúng ta là Đạo quán.
Thanh Tuyết cũng gật đầu uốn nắn nói:
- Không sai là Đạo quán.
Bạch Vũ Trần ngẩng đầu nhìn về phía Tam Thanh đại điện, ngưng trọng bước đi qua, chẳng lẽ thật là Tà Thần ám thủ sao?
Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy chậm ở phía sau, chạy về hướng đại điện.
Đi vào đại điện, ba cái tượng thần thình lình xuất hiện, một già một trung niên một trẻ, cùng tượng thần thần điện khác bất đồng, ba cái tượng thần này cũng không có hiện vẻ hung ác, không khác người thường lắm.
Thanh Vũ chạy đến trước mặt Bạch Vũ Trần, ngẩng đầu chờ mong nói:
- Ngươi muốn dâng hương sao?
Trong lòng Bạch Vũ Trần thở phào một hơi, không phải Tà Thần, cũng không có khí tức thần lực, cũng chỉ là ba cái tượng nặn bình thường mà thôi.
Bạch Vũ Trần lắc đầu, vừa cười vừa nói:
- Ta là đệ tử thư viện, không bái thần linh.
Thanh Vũ ngây thơ nói:
- Thế nhưng mà, nơi này của chúng ta không phải thần linh a! Là Tam Thanh Đạo Tổ.
- Đại Ny, Nhị Ny!
Một tiếng tiếng kêu thưa dạ từ bên ngoài truyền đến.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người ăn mặc quần áo vá vụn, vác rổ cười làm lành đứng ở bên ngoài.
Một người đàn ông cao lớn dùng bàn tay đánh vào đầu người phụ nữ bên cạnh, răn dạy kêu lên:
- Đại Ny Nhị Ny là để ngươi gọi? Gọi Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng.
Ngườ phụ nữ liên tục gật đầu nói:
- Vâng! Vâng! Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng.
Hai người khác cũng đều vội vàng kêu lên:
- Thanh Tuyết đạo trưởng, Thanh Vũ đạo trưởng.
Thanh Tuyết chạy ra khỏi đại điện, cao hứng kêu lên:
- Lang thúc, đại thẩm, đại nương, sao các ngươi lại tới đây?
Người đàn ông được gọi là Lang thúc xua tay nói:
- Không dám nhận, không dám nhận, hai vị đạo trưởng gọi tên của ta là được rồi.
Thanh Vũ chạy đến bên người hai phụ nhân, cao hứng kêu lên:
- Đại nương, ta là Thanh Vũ a!
Phụ nhân già nua vâng vâng dạ dạ nói:
- Gặp qua Thanh Vũ đạo trưởng.
Thanh Vũ mờ mịt một trận, đại nương là làm sao vậy? Nàng không thích ta sao?
Lang thúc lấy rổ người phụ nữ đang vác qua, cung kính nói:
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, chúng ta là tới tế thần, đây là cống phẩm của chúng ta.
Thanh Tuyết lắc đầu nói:
- Sư phụ nói, Tam Thanh quan chúng ta không thu cống phẩm.
Lang thúc nhếch miệng cười nói:
- Ta biết, ta biết, sau khi Mãng Sơn đội trưởng trở về cũng đều nói với ta, cái thần miếu này của các ngươi không có thu cống phẩm, hơn nữa thần linh thực linh nghiệm. Thần linh không thu cống phẩm, nhưng mà các ngươi cũng nên thu một chút đồ vật, nếu không chúng ta bái thần cũng không an tâm.
Thanh Tuyết lắc đầu kiên định nói:
- Sư phụ nói không thu chính là không thu, không thể vi phạm lời sư phụ.
Lang thúc chớp mắt, cười ha hả nói:
- Không thu liền không thu đi! Ta đặt ở nơi này trước.
Đi đến bên cạnh, đem rổ đặt ở ven tường.
Thanh Vũ gật đầu nghiêm túc nói:
- Lang thúc yên tâm đi, ta sẽ trông coi giúp các ngươi, sẽ không để người khác lấy đi.
Lang thúc hắc hắc cười nói:
- Vậy đa tạ Thanh Tuyết đạo trưởng.
Thanh Vũ cao hứng nói:
- Các ngươi muốn tế bái liền đi cùng ta.
Nhảy nhót chạy vào bên trong đại sảnh.
Ba người Lang thúc theo ở phía sau, vâng vâng dạ dạ đi vào đại điện.
Thanh Vũ đứng ở trước án gian ven tường, nghiêm túc nói:
- Mỗi người nhận ba cây trường hương, không thể nhiều cũng không thể thiếu a!
- Đã biết
- Đã biết!
Ba người liên tục gật đầu xác nhận.
Bên ngoài cánh cửa, Bạch Vũ Trần như là đang suy tư nhìn quá trình tế bái, vậy mà thật sự không cần hiến tế huyết nhục, nhìn về phía Thanh Tuyết vừa cười vừa nói:
- Thanh Tuyết đạo trưởng đúng không, bọn họ tế tự như thế có hữu dụng không?
Thanh Tuyết nghiêm túc gật đầu nói:
- Hữu dụng a! Tam Thanh Đạo Tổ nhất định có thể nghe được.
Tam Thanh Đạo Tổ? Bạch Vũ Trần cười nói:
- Không biết Thanh Tuyết đạo trưởng, có thể nói cho ta một chút về lai lịch Tam Thanh quan của các ngươi?
Ánh mắt Thanh Tuyết sáng lên, cao hứng nói:
- Được a! Được a! Ngươi đi cùng ta.
Thanh Tuyết nhảy nhót chạy về hướng hậu viện.
Bạch Vũ Trần theo sau hướng về phía sau đi đến.
Trong viện ở hậu viện, có một cái đình nhỏ, Thanh Tuyết mang theo Bạch Vũ Trần ngồi ở bên trong cái đình nhỏ, hưng phấn nói:
- Lai lịch của Tam Thanh quan chúng ta cũng lớn, theo lời sư phụ nói chính là môn phái lưu truyền từ thời kì Thượng Cổ đến nay, muốn bắt đầu nói lên từ khai thiên tích địa.
- Từ từ!
Bạch Vũ Trần khiếp sợ nói:
- Thời kỳ thượng cổ, khai thiên tích địa? Ngươi... Các ngươi vậy mà biết chuyện từ thời điểm viễn cổ.
Thanh Tuyết nghi hoặc nói:
- Đại ca ca không biết sao? Sư phụ nói thời kỳ kia gọi là Hồng Hoang.
Bạch Vũ Trần mờ mịt lắc lắc đầu, trong đầu một mảnh hỗn độn, Hồng Hoang, hai chữ đơn giản lại ngần như là có thể khiến người cảm giác được loại hoang cổ mênh mông này.
Thanh Tuyết mang theo một tia hưng phấn nhỏ, cười hì hì bắt đầu giảng cho Bạch Vũ Trần về Bàn Cổ Đại Thần khai thiên tích địa, ba nghìn Ma Thần vui sướng chơi đùa, Bàn Cổ tàn nhẫn chém giết.
...
Bên kia Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu vui vẻ thoải mái đi vào bên trong An Khánh thành, trên đường phố người đến người đi, âm thanh rao hàng không dứt bên tai, náo nhiệt phi phàm.
Lý Bình An cưỡi Thanh Ngưu chậm rãi đi lại trong thành, lớn tiếng kêu lên:
- Thông báo tuyển dụng đầu bếp, thông báo tuyển dụng đầu bếp! Tam Thanh quan thông báo tuyển dụng đầu bếp, đi ngang qua dạo ngang qua không cần bỏ lỡ, đãi ngộ hậu đãi a!
Kêu không bao lâu, liền có một cái người mập mạp lớn cả người đầy dầu mỡ ngăn đường đi lại, kêu lên:
- Uy! Là ngươi thông báo tuyển dụng đầu bếp sao?
Lý Bình An gật đầu cười một cái nói:
- Không sai!
Đại mập mập mạp lộ ra một chút ý cười nói:
- Một tháng bao nhiêu tiền?
Lý Bình An do dự một chút, nói:
- Ngươi xem, một viên đồng châu được không?
- Phi! Nghèo bức!
Đại mập mạp khinh bỉ phỉ nhổ trên mặt đất xoay người liền đi.
Lý Bình An sửng sốt một chút, lắc đầu cảm thán nói:
- Vô duyên cùng Đạo Môn a!
Tiếp tục lớn tiếng kêu lên:
- Chiêu đầu bếp a, chiêu đầu bếp nào! Chiêu đầu bếp tiện nghi đây! !
Thực nhanh lại có người chặn đường hỏi ý, nhưng thời điểm biết được mỗi tháng chỉ có một viên đồng châu, đều không có ngoại lệ xoay người liền đi, không ít người còn châm chọc vài câu.
Lý Bình An chỉ có thể căng da đầu tự an ủi mình, là bọn họ không có Đạo duyên, tuyệt đối không thừa nhận vấn đề là do mình nghèo.