Lý Bình An ngồi xếp bằng dưới tàng cây tiếp tục đả toạ luyện khí, hội tụ lực lượng Ngân Nguyệt ở trong cơ thể vận chuyển, ngưng tụ thành pháp lực rơi vào xoáy khí bên trong đan điền. Linh hồn quan tưởng Thiên Tôn pháp tướng, hết thảy xung quanh đều ấn nhập vào đáy lòng, hai con dế vật lộn ở bên giếng cổ, một trận gió thổi qua vài phiến là cây phiêu diêu rơi xuống, con dơi chậm rãi bay qua bầu trời đêm...
Tất cả mọi thứ đều khắc sâu vào đáy lòng.
Đột nhiên một trận linh khí dao động làm Lý Bình An bừng tỉnh, trong nháy mắt Lý Bình An lập tức mở to mắt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão ngưu đang nằm rạp trên mặt đất cạnh tường nơi xa, lực lượng nguyệt hoa trong không khí sôi nổi dũng mãnh đi vào trong cơ thể lão ngưu.
Lý Bình An có chút há hốc miệng, khiếp sợ thì thầm nói:
- Cái này... Sao có thể?
Trong lòng đột nhiên rùng mình một cái, lúc trước chính mình học được pháp quyết luyện khí này là bao lâu? Năm ngày hay vẫn là mười ngày? Sâu trong nội tâm một trận bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tư chất ngộ tính của ta vậy mà không bằng một con trâu! !
Lý Bình An ngơ ngác nhìn lão ngưu tu luyện, cả người đều choáng váng, vậy mà lại bị không bằng một trâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Tuyết Thanh Vũ mặc quần áo thật tốt rồi từ trong phòng đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời đã mọc lên ở phía Đông.
Thanh Vũ kỳ quái nói:
- Tỷ, sư phụ hôm nay không có kêu chúng ta rời giường a!
Thanh Tuyết cũng nghi hoặc nói:
- Đúng vậy a! Chẳng lẽ sư phụ còn chưa có rời giường sao? Nếu không chúng ta đi gọi hắn đi.
Thanh Vũ hưng phấn kêu lên:
- Được a! Được a!
Đôi mắt nhìn khắp nơi xung quanh, đột nhiên sáng ngời chạy chậm ra bên ngoài, từ góc tường lấy ra một cái chiêng đồng, cao hứng kêu lên:
- Quả nhiên là ở chỗ này, đi thôi! Đi thôi! Gọi sư phụ rời giường thôi!
Hai tiểu nữ hài nhảy nhót chạy đến trước cửa phòng Lý Bình An.
Thanh Vũ phanh phanh phanh! Gõ lên đồng la cao hứng kêu lên:
- Rời giường đi! Rời giường đi! Sư phụ rời giường thôi!
Thanh âm hữu khí vô lực của Lý Bình An từ trong phòng truyền ra:
- Vào đi!
Thanh Tuyết Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong phòng Lý Bình An đang ngồi ở trước cửa sổ, ngẩn người nhìn ra bên ngoài.
Thanh Tuyết đi qua, xuyên qua cửa sổ nhìn nhìn, nghi hoặc nói:
- Sư phụ, ngươi đang nhìn cái gì thế?
Lý Bình An suy sút nói:
- Vi sư đang tự hỏi nhân sinh, suy nghĩ ý nghĩa sự tồn tại của ta.
Thanh Tuyết nháy mắt nghi hoặc nói:
- Ta nghe không hiểu a!
Lý Bình An ngáp một cái nói:
- Nghe không hiểu cũng không sao.
Sau đó đứng lên nói:
- Vi sư đi nấu cơm cho các ngươi.
Ba người một lớn hai nhỏ đi ra bên ngoài, sau khi ăn xong cơm sáng, tinh thần Lý Bình An mới tốt một chút, được rồi, không bằng trâu liền không bằng trâu đi! Cùng lắm thì sau này gặp phải đối thủ liền đóng cửa thả trâu, a! Vừa nghĩ như vậy liền thấy rất tốt.
Lý Bình An thu thập bát đũa xong, nói:
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ, các ngươi ở nhà trông nhà, vi sư ra ngoài một chuyến.
Thanh Tuyết, Thanh Vũ mặc đạo bào đứng ở trong viện liên tục gật đầu.
Lý Bình An dặn dò:
- Nếu có người muốn dâng hương liền cho hắn đi vào, nhưng mà nếu có người muốn các ngươi đi ra ngoài, các ngươi ngàn vạn lần không được đi ra, đã biết chưa?
Thanh Tuyết Thanh Vũ liên tục gật đầu, cùng kêu lên nói:
- Đã biết!
Lý Bình An mang theo một tia u oán lớn tiếng kêu lên:
- Thanh Ngưu!
Thanh Ngưu cường tráng từ nơi xa lộc cộc lộc cộc chạy chậm tới, đứng ở bên cạnh người Lý Bình An, trên mặt mang theo nịnh nọt mừng rỡ.
Lý Bình An vỗ vỗ Thanh Ngưu nói:
- Hôn nay theo giúp ta đi ra ngoài một chuyến.
Thanh Ngưu liên tục gật đầu.
Lý Bình An quay người đi ra ngoài, Thanh Ngưu đi theo ở phía sau.
Sau khi đi ra khỏi Đạo quan, Lý Bình An nhẹ nhàng cưỡi lên người Thanh Ngưu, quay đầu lại dặn dò lần nữa:
- Ngàn vạn lần nhớ kỹ, vô luận là ai gọi các ngươi cũng đều không được đi ra ngoài, chỉ cần ở trong Đạo quán, liền không có ai có thể tổn thương các ngươi.
Thanh Vũ đứng ở trong cánh cửa Đạo quán liên tục gật đầu.
Lý Bình An lúc này mới vỗ vỗ cổ lão ngưu, nói:
- Xuống núi đi!
Lão ngưu bước chân, hướng về dưới dưới núi chạy chậm mà đi.
Thanh Vũ hưng phấn kêu lên:
- Oa! Không cần luyện công, có thể chơi lâu!
Xoay người chạy về hướng bên trong Đạo quán.
Thanh Tuyết xoay người kêu lên:
- Thanh Vũ, không được chạy loạn, khả năng sẽ có người đến dâng hương.
Thanh Vũ lớn tiếng kêu lên:
- Có người tới, lại gọi ta.
Thanh Tuyết bộ dáng tiểu đại nhân lắc lắc đầu, xoay người đi về phía đại điện, đi vào bên trong đại điện lấy ra ba nén trường hương bậc lửa, đi vào trước đệm hương bồ bái ba bái với Tam Thanh đạo tôn, thành kính cung kính quỳ xuống.
Sau khi lễ bái xong, Thanh Tuyết đi vào trong viện nghiêm túc đánh Thái Cực Quyền sư phụ đã dạy, không chút cẩu thả.
Giờ phút này bên trong dãy núi, một người thư sinh cách ăn mặc khoan khoái đang đi lại, tay cầm quạt xếp phong lưu phóng khoáng, đương nhiên đó là Bạch Vũ Trần mà lúc trước mua nanh lợn rừng của Lý Bình An.
Một cái con rắn nhỏ màu xanh lá đột nhiên rơi từ trên cây xuống, mở miệng liền cắn về phía Bạch Vũ Trần.
Bạch Vũ Trần vung quạt xếp lên, nhẹ nhàng nói:
- Đao!
Một thanh trường đao trống rỗng trong suốt hiện lên, nháy mắt mà động chém về phía Thanh Xà, một đao hai đoạn, Thanh Xà bang một tiếng rơi trên mặt đất, vặn vẹo giãy giụa.
Bạch Vũ Trần đều không quay đầu nhìn lại, tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đó liền đến cạm bẫy Lý Bình An bố trí trên mặt đất, vừa cười vừa nói:
- Nơi lợn rừng kia tử vong chính là nơi này, hẳn là không xa. Thoạt nhìn thật sự có người ở đây trong núi này khai tông lập phái, chỉ là chẳng hay là người không biết không sợ hay là không dụng tâm a!
Quạt xếp Bạch Vũ Trần nhẹ nhàng lay động, cất bước hướng về trên núi đi đến, không lâu sau liền nhìn thấy một nơi đại chiến hỗn độn, cây cối sụp đổ liên miên, mặt đất lẫn lộn.
Bạch Vũ Trần tới bên trong chiến trường, duỗi tay thành trảo, một cỗ khí thể màu đen trong không khí hội tụ đến tạo thành một cái tiểu cầu.
Bạch Vũ Trần tự nói:
- Là yêu khí, thực lực còn yếu. Còn có một cỗ lực lượng, lại không biết là cái gì, chưa bao giờ gặp qua, kỳ quái!
Ngón tay Bạch Vũ Trần bắn ra, khí cầu màu đen nháy mắt bay ra, tan rã ở giữa thiên địa, mắt lộ ra ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cất bước đi tới.
Đi ra khỏi rừng cây, nháy mắt liền vào một nơi trống trải, một toà phòng ốc kỳ quái toạ lạc phía trước, trước mặt phòng ốc có một con đường sạch sẽ dài vài trăm thước, chạy dài đến dưới chân.
Bạch Vũ Trần dọc theo con đường nhỏ, đi đến trước cửa phòng, banh banh gõ gõ cửa kêu lên:
- Có người ở nhà không? An Khánh thư viện Bạch Vũ Trần cầu kiến.
- Tới! Tới!
Một đạo âm thanh non nớt từ bên trong truyền ra.
Kẽo kẹt một tiếng cửa phòng bị mở ra, một tiểu cô nương thanh tú bốn năm tuổi đứng ở trong cửa lớn, cách ăn mặc trên người cùng người bán nanh lợn rừng trước kia rất là tương tự.
Thanh Tuyết ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Trần nói:
- Ngươi là ai a! Tới dâng hương sao?
Bạch Vũ Trần lộ ra tươi cười nói:
- Tiểu cô nương, ta gọi là Bạch Vũ Trần, đặc biệt tới cầu kiến chủ nhân của nơi đây, còn xin thông bẩm một tiếng.
- Thế nhưng là, thế nhưng là sư phụ không ở nhà a!
- A! Không biết! Còn có người nào ở? Trước đó ta từng thấy một người trong Đạo Môn, hắn tự xưng là bần đạo, không biết bần đạo có ở đây?
Thanh Tuyết cười hì hì nói:
- Vậy ngươi nói nhất định chính là sư phụ, sư phụ xuống núi. Ngươi mau vào đi.
Bạch Vũ Trần chần chờ một chút nói:
- Được!
Cất bước đi vào trong sân, đi theo Thanh Tuyết hướng vào bên trong, đôi mắt quan sát khắp nơi.
Cây đào, giếng cổ, cái bàn, mặt cỏ, mộc mạc thanh nhã, không có nửa điểm dáng vẻ của môn phái tu luyện, chẳng lẽ là ta nghĩ sai rồi.