Điện thoại di động trong tay vang lên thật lâu.

Giống như một củ khoai lang phỏng tay, Hạ Tinh Nhiễm cắn cắn môi, đi ra cửa, một đường hỏi nhân viên công tác Lộ Duy đi đâu.

Đi thẳng tới bãi đỗ xe.

Lộ Duy có rất nhiều xe sang trọng, Hạ Tinh Nhiễm cũng không biết hôm nay anh lái chiếc nào, bóng đêm dày đặc, cô nương theo ánh sáng lờ mờ, tìm kiếm từng người một.

Cũng may không có vấn đề gì lớn, cô nhanh chóng nhìn thấy xe của Lộ Duy.

Rồi lại như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ.

Trong chiếc xe kia, rõ ràng là Lộ Duy đang ngồi.

Mà trên người hắn, lại có một người phụ nữ đang ngồi.

Xuyên qua cửa sổ xe phía sau, Hạ Tinh Nhiễm mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng hai người dây dưa, như hai dây leo, bám vào nhau.

Máu toàn thân chảy ngược, ban đêm mưa dầm ướt át, không khí sền sệt, Hạ Tinh Nhiễm vô thức nổi lên một thân mồ hôi lạnh.

Cửa sổ Mercedes Benz G-Class bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã được hạ xuống, truyền đến tiếng huýt sáo ngắn ngủi.

Hạ Tinh Nhiễm vừa tỉnh mộng nhìn qua, một giây sau, tựa như rơi vào một cảnh trong mơ khác.

Khuôn mặt đường cong lưu loát, mái tóc màu đen nhỏ vụn phủ lên trán, mắt hoa đào khép hờ cùng khóe miệng nhếch lên như cười như không.

Một khuôn mặt đã lâu không gặp, rồi lại không hiểu sao quen thuộc, giống như mấy năm nay, đã nhìn thấy nhiều lần trong giấc mộng.

Cô há miệng ngạc nhiên, nhưng không phát ra một âm tiết.

Ngược lại vị bạn trai cũ này thái độ bình tĩnh, hướng phía trước xe giương lên cằm: "Vị hôn phu của em?"

Dường như đã biết tất cả về cô.

Lòng bàn tay Hạ Tinh Nhiễm cầm điện thoại di động toát mồ hôi, cảm giác thời tiết càng ngột ngạt, có chút không thở nổi.

Một giây sau, Cận Tự nhún vai, nói như xem kịch: "Xem ra vị hôn phu của em đang yêu đương cuồng nhiệt rồi."

"..." 

-

Năm năm.

Suốt năm năm không gặp, tình lữ ngày xưa gặp lại, chuyện cũ, vừa mở miệng chính là tràn đầy châm biếm như thế.

Bãi đỗ xe ánh sáng rất tối, tối đến cơ hồ thấy không rõ thần sắc lẫn nhau.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng không tệ, cổ áo chữ V phẳng phiu, đính ghim cài, là phong thái thân sĩ, cổ áo sơ mi mở hai cúc, lộ ra một mảnh da thịt sạch sẽ cùng đường nét cơ ngực uốn lượn xuống phía dưới.

Cổ tay áo cũng cuộn lên hai nấc, lộ ra gân xanh nhấp nhô trên cánh tay.

Đôi mắt hoa đào kia khép hờ, con ngươi màu đen nhẹ nhàng dừng trên người cô.

Thời gian khiến anh từ một thiếu niên trưởng thành thành nam nhân khoan hậu ổn trọng hơn, nhưng khí phách thiếu niên lười biếng, tự do lại khinh thường cũng không hao tổn một chút qua thời gian.

Bởi vậy, câu "Vị hôn phu của em đang yêu đương cuồng nhiệt"cũng đủ bỏ đá xuống giếng.

Ngón tay Hạ Tinh Nhiễm buông xuống trước người bất giác xoắn lại, lui về phía sau hai bước.

Giống như phản ứng bản năng của con mồi sau khi gặp thợ săn.

Cận Tự dời tầm mắt, khẽ cười một tiếng.

Phía chân trời một tiếng sấm rền đánh vỡ yên tĩnh, theo sát phía sau, chiếc xe chứa vị hôn phu cùng người phụ nữ xa lạ kia bỗng nhiên lắc lư kịch liệt.

Trong bãi xe yên tĩnh đỗ lại, càng gây thêm chú ý.

"..."

Hai người đều ngơ ngẩn, nhưng Cận Tự lấy lại tinh thần trước, khuỷu tay đặt lên tay lái, hỏi Hạ Tinh Nhiễm: "Đi?"

Anh không muốn xem trực tiếp.

Hạ Tinh Nhiễm đương nhiên cũng không muốn, nhưng người nọ là vị hôn phu của mình.

Hiện tại cô thà rằng cắt đứt đôi nam nữ cẩu thả này còn hơn đi cùng Cận Tự.

Cô không trả lời câu hỏi của Cận Tự, xách theo túi một hơi đi tới bên cạnh chiếc xe kia.

Bang bang bang - -

Liên tục gõ cửa sổ xe ba cái, toàn bộ thân xe đều dừng lại lắc lư.

"Ai con mẹ nó không có mắt quấy rầy lão tử?" Lộ Duy như dã thú xé đi lớp ngụy trang nho nhã, hơn nữa không chút nào cho rằng hành vi lén lúc này cần che giấu, nổi giận đè xuống cửa sổ xe phía sau.

Thẳng đến khi nhìn thấy ngoài cửa sổ vị hôn thê tái nhợt mà tràn ngập thất vọng khuôn mặt, mới mơ hồ có chút thu liễm.

Biểu cảm trên mặt chuyển đổi so với xuyên kịch (*) biến sắc còn thành thạo hơn một chút.

*Xuyên kịch là một trong những loại hình hí kịch truyền thống, phổ biến ở miền đông và miền trung Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Quý Châu và các vùng của Vân Nam*

Hạ Tinh Nhiễm nhìn lướt qua cảnh xuân kiều diễm bên trong cửa sổ, vị hôn phu quần áo xốc xếch cùng người phụ nữ đồng dạng quần áo xốc xếch cuộn mình ở chỗ ngồi.

Nội tâm một mảnh thê lương.

Bình tĩnh đưa di động cho Lộ Duy: "Có người vẫn luôn gọi điện thoại cho anh."

Lộ Duy biết cô ít nói, mặc cho người ta bàn bạc, thấy cô bình tĩnh như thế, nghĩ rằng cô cũng giống như những nữ sinh được bồi dưỡng để gả vào hào môn kia, sẽ không để ý tới loại "ngoài ý muốn"này.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy điện thoại.

"Dừng ở đây đi", còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Hạ Tinh Nhiễm vang lên, "Hôn ước của chúng ta, như vậy hủy bỏ."

"Cái gì?" Lộ Duy khó có thể tin nhìn cô, "Nhiễm Nhiễm, đừng nói giỡn."

Hôn ước hai nhà định sẵn đâu phải nói hủy bỏ là hủy bỏ.

Hạ Tinh Nhiễm bề ngoài nhìn như nhu nhược, nhưng nội tâm kiên định: "Không nói đùa."

Lần này đến lượt Lộ Duy luống cuống.

Lộ gia cùng Hạ gia môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này đối với ai cũng tốt, hắn làm hỏng chuyện kết hôn ba mẹ không thể không đánh hắn.

"Nhiễm Nhiễm em nghe anh giải thích, vị nữ sĩ này thân thể bỗng nhiên có chút không thoải mái, anh liền đưa cô ấy lên xe, anh lại uống chút rượu, cho nên.."

Lý do vụng về như thế, đến Lộ Duy còn có hai phần không tin.

Ban đêm oi bức, chung quanh không có gió, trời đất rộng mở hết lần này tới lần khác giống như một cái lồng hấp, càng làm Hạ Tinh Nhiễm tâm phiền ý loạn.

Ngực nghẹn một hơi, không lên được cũng không xuống được, cố tình còn phải xem Lộ Duy biểu diễn.

"Cho nên", một giọng nói trong suốt như từ trên trời rơi xuống, mang theo một chút trêu tức, "Lộ thiếu liền dùng môi mát xa môi của người phụ nữ khác?"

"..."

Lộ Duy không nghĩ tới trong bãi đỗ xe còn có người thứ ba, bối rối một chút, cũng không để ý tới bạn gái cũ kia.

Vội vàng từ trong xe xuống, chăm chú nhìn người tới, biến sắc: "Cận Tự?"

Cận Tự một tay đút túi, thoải mái dựa vào xe, cười chào hỏi: "Lộ thiếu, đã lâu không gặp."

Giọng điệu không có nửa phần tôn trọng.

Sự xuất hiện của anh khiến Hạ Tinh Nhiễm có khoảng trống để thở, cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, cũng không ham chiến, một lần nữa dặn dò Lộ Duy: "Chúng ta kết thúc ở đây, là anh ngoại tình trước, hy vọng đến lúc đó có thể phối hợp với tôi nói rõ ràng với người nhà."

Nói xong xoay người muốn đi.

"Hạ Tinh Nhiễm, cô đừng quá ngây thơ, cho rằng cuộc hôn nhân này là cô nói không kết là không kết? Ba cô ước gì trèo lên Lộ gia chúng ta."

Thấy cô nghiêm túc, Lộ Duy triệt để gỡ mặt nạ ngụy trang xuống, từng bước ép sát phía sau cô.

Cận Tự đúng lúc vươn cánh tay ngăn hắn lại, thản nhiên nói: "Lộ thiếu, người trong xe đang chờ cậu đấy."

Bạn gái cũ của Lộ Duy do dự thò đầu ra, chớp mắt nhìn Cận Tự trong không khí, rất nhanh lại tách ra.

Nhắc tới bạn gái cũ, Lộ Duy do dự một lát.

Cũng chỉ trong chốc lát, Hạ Tinh Nhiễm đã mở cửa phụ Mercedes Benz G-Class ngồi vào, thắt chặt dây an toàn.

Ánh mắt Lộ Duy đảo một vòng thật sâu trên người hai người, không đuổi theo nữa, xoay người trở về xe.

Sắc mặt Hạ Tinh Nhiễm càng tái nhợt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Xe khởi động, rời khỏi biệt thự, chạy về phía quốc lộ tấp nập xe cộ.

Cơn giận dữ cùng bi thương khi bắt gặp vị hôn phu ngoại tình chậm rãi biến mất, thay vào đó là xấu hổ khi cùng bạn trai cũ ở trong không gian chật hẹp.

Lông mi Hạ Tinh Nhiễm bất an run rẩy, cô mở mắt ra, không dám nhìn Cận Tự, đưa tay ấn cửa sổ xe bên cạnh.

Có mưa bụi thưa thớt rơi trên mặt, lạnh lẽo mà thanh tỉnh.

Cận Tự nhìn cô qua kính chiếu hậu, không quá quan tâm, không bỏ đá xuống giếng, trầm ngâm mở miệng hỏi: "Ở đâu?"

"Biệt viện Vân Đình."

Cận Tự nhíu nhíu mày, mở bản đồ, quy hoạch tuyến đường một lần nữa.

Hạ Tinh Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến, những năm yêu đương đó, Cận Tự giống như vẫn luôn không biết địa chỉ nhà mình.

Cô há miệng, cảm giác có cái gì đó ở trong cổ họng, cuối cùng chỉ khô quắt nói một câu: "Ngại quá, làm phiền anh rồi."

"Cái gì?" Cận Tự hình như nghe không hiểu.

Hạ Tinh Nhiễm im lặng, giải thích: "Tôi không nhớ đỗ xe ở đâu, lúc đó tình hình rất gấp.."

Cho nên mới lên xe anh.

Cận Tự cười không rõ ý tứ, ngược lại rất có phong độ: "Tiện tay mà thôi."

"..."

Thái độ của anh nhàn nhạt, cụ thể một chút, anh là thoải mái.

Đối mặt với người yêu ngày xưa, thoải mái luôn là tốt, nhưng Hạ Tinh Nhiễm lại không hiểu sao hít sâu một hơi.

Giống như là đứng ở đường ray xe lửa bên cạnh, thời gian xuyên qua mà qua, đánh xuyên qua trái tim của cô, lưu lại một trận trống rỗng gió lạnh.

Lần nữa đối mặt với Cận Tự, Hạ Tinh Nhiễm cũng không phải hoàn toàn vô tri vô giác, chỉ là thời gian quá dài, cô thậm chí không biết nên đếm kỹ những chi tiết nào.

Mơ hồ có một mùi hương trong suốt của cam bergamot hòa với cam chanh tiến vào chóp mũi.

Hạ Tinh Nhiễm dần dần hoàn hồn, nhìn về phía bình nước hoa trên bàn điều khiển, tay không tự giác xoắn lại.

Lúc trước chia tay như vậy, Cận Tự hẳn là chán ghét cô mới đúng.

Sao trên xe còn lưu lại mùi thơm cô đã từng "Khâm điểm".

Rào chắn thời gian dường như bị phá vỡ, Cận Tự cũng nhân lúc chờ đèn đỏ nghiêng đầu nhìn cô, tán gẫu với cô như bạn cũ: "Quen biết thân cận?"

Có đèn đường chiếu vào, Hạ Tinh Nhiễm nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ màu nâu trên mí mắt phải đang thả lỏng của anh.

"Ừ." Cô trả lời.

Hai mươi sáu tuổi, bắt đầu tiến hành xem mắt lấy kết hôn làm mục đích, ở trong đám bạn cùng lứa tuổi bọn họ không tính là hiếm lạ.

"Gấp gáp kết hôn?" Cận Tự lại hỏi.

"Anh đều đã biết?"

"Vòng tròn lớn như vậy, có nghe một chút."

Vòng tròn.

Họ thực sự ở trong một vòng tròn.

Hạ Tinh Nhiễm rầu rĩ "Ừ"một tiếng.

Cận Tự dùng giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Lúc trước cũng không biết Vân Hối Mộc Nghiệp chính là của nhà em."

Hắn không biết đâu chỉ có thế.

Bọn họ học đại học ở Lâm Giang, nói chuyện yêu đương, anh chỉ biết là đối phương cũng rất hợp lòng người, cùng người trong nhà dường như cũng không quá thân mật.

Trong nhà làm gì, sống ở đâu, đều là bí ẩn.

Sinh nhật cô vào học kỳ hai mỗi năm học, anh muốn gửi quà đến nhà cô cũng không được.

"Tôi.."

Hạ Tinh Nhiễm muốn giải thích cái gì, nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, đèn đỏ chuyển xanh, người đàn ông lái máy bay chở khách quen theo đuổi tốc độ, đạp chân ga, xe lao ra.

Kỳ thật cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lúc trước đúng là cô cố ý gạt.

Huống chi lúc ấy không nói ra miệng giải thích, chia tay nhiều năm như vậy, nhắc lại có ý nghĩa gì.

Điện thoại di động trong chiếc túi ngọc trai giống như bom, không ngừng vang lên.

Hạ Tinh Nhiễm cúi đầu nhìn, trực tiếp tắt điện thoại.

Có thể nhìn thấy cảm xúc của cô phập phồng như vậy thật không dễ dàng, Cận Tự ung dung nhìn qua, Hạ Tinh Nhiễm cũng không gạt anh: "Là Lộ Duy."

Đàn ông ngoại tình sau khi bị bắt gặp đơn giản là ba loại: Nhận sai, cầu xin tha thứ lại uy hiếp.

Ngữ khí Cận Tự rất bình tĩnh: "Phải kết hôn?"

"Trong nhà thúc giục."

"Vậy sao không tìm T. Rex?"

Hạ Tinh Nhiễm sửng sốt: "Ai?"

"Cái người thích đi giày tăng chiều cao." Cận Tự nhíu mày, dường như không muốn nhắc tới.

Thì ra là sư huynh.

Hạ Tinh Nhiễm hiểu "A"một tiếng, thẳng thắn trả lời: "Ba tôi chướng mắt gia cảnh của anh ấy."

Cận Tự cười nhạo một tiếng: "Vậy em còn kết hôn với Lộ Duy?"

Dù sao, cả thành phố Lâm Nghi, gia đình tốt hơn Lộ gia, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Đương nhiên, Cận gia tính là một.

Hôn lễ sắp tới, tin tức kết hôn đã truyền ra, nhân vật có uy tín toàn thành phố đến lúc đó đều sẽ tham gia, hiện tại từ hôn chỉ sợ khó khăn trùng trùng.

Mà Hạ Trạch Cương vừa bỏ ra số tiền lớn mời đại sư tính ra "Ngày lành tháng tốt"chuẩn xác thành hôn, chỉ sợ cũng rất khó tìm được đối tượng kết hôn thích hợp.

Nhắc tới chuyện này, Hạ Tinh Nhiễm nhất thời có chút bực bội, lông mày thanh tú bất giác nhíu lại: "Nói sau đi."

Ngón tay thon dài của Cận Tự gõ lên tay lái, giữ kín như bưng nói: "Thật ra cũng không phải là không có cách nào."

Hạ Tinh Nhiễm thật sự cho rằng vị bạn trai cũ này ở nhiều năm sau gặp lại có thể bất kể hiềm khích lúc trước đưa ra ý kiến cho mình.

"Ví dụ như", "Cận Tự kéo dài âm điệu, có vài phần trêu tức nói,"Đá cậu ta, theo tôi."

Hạ Tinh Nhiễm: "..."

Dưới ánh trăng ảm đạm, trong con ngươi nhạt màu kia của Cận Tự phảng phất có quang hoa lưu chuyển, nốt ruồi nhỏ màu nâu trong nếp nhăn hai mí mắt phải càng lúc càng rõ ràng.

Nội tâm Hạ Tinh Nhiễm bị mấy chữ ngắn ngủi của anh làm cho qua lại, thật lâu không thể bình tĩnh.

Cô không đoán được lời nói của anh có ý gì.

Thật lâu sau.

Hạ Tinh Nhiễm gần như muốn bóp nát túi ngọc trai nhỏ trong tay thành bột ngọc trai, thử mở miệng.

Không đợi cô nói chuyện, Cận Tự phút chốc đạp thắng xe, mở khóa cửa, dùng cằm chỉ chỉ phía trước, ngữ khí không quá lãnh đạm: “Tới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play