Chương 38
Quen biết lâu khá phiền phức, vì dễ dàng bị lật tẩy.
Hà Lạc Tri từ nhỏ đã không đặt mục tiêu quá cao, thời còn đi học chỉ cần thành học sinh trung bình khá là ổn.
"Định làm hết công việc của cả cơ quan à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Làm không hết được đâu..." Hà Lạc Tri lẩm bẩm khi đi theo sau anh vào bếp: "Chỗ tớ lợi nhuận tốt, lãnh đạo nhiều mối quan hệ."
"Lãnh đạo nhiều mối, thêm vào cậu là một kỹ sư chăm chỉ." Hàn Phương Trì quay đầu nhìn anh mỉm cười: "Tương lai rực rỡ lắm."
Hà Lạc Tri ban đầu có chút áy náy, nhưng khi nghe câu đó thì không nhịn được mà bật cười: "Cậu đừng chọc tớ."
Hàn Phương Trì không nói gì thêm, nhìn vào gian bếp mà Lạc Tri đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu. Món ăn chỉ cần xào qua là xong, không có gì để Hàn Phương Trì giúp, thế nên anh chỉ đứng tựa cửa tủ lạnh.
Anh đang nghĩ gì nhỉ? Hà Lạc Tri không dám ngẩng đầu lên, vì bản thân cũng không biết.
"Cuối tuần định làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
Mới thứ tư thôi mà anh đã hỏi, Hà Lạc Tri chưa có kế hoạch gì nên trả lời: "Chưa biết nữa."
"Cuối tuần này tớ được nghỉ cả hai ngày." Hàn Phương Trì nói.
Hà Lạc Tri gật đầu: "Tớ biết rồi."
Anh quay lưng lại với Hàn Phương Trì, nghe anh nói: "Khi nào có kế hoạch thì báo tớ một tiếng."
Hà Lạc Tri trả lời "Được." sau đó quay lại hỏi: "Cậu có việc gì à?"
"Không có." Hàn Phương Trì nhìn anh, giọng điềm nhiên: "Chỉ muốn đi chơi cùng cậu thôi."
Hà Lạc Tri quay đầu lại, chỉ "Ừ" một tiếng.
Ở độ tuổi ngoài ba mươi, Hàn Phương Trì khác với khi anh mới hai mươi mấy. Với Lạc Tri, anh có cảm giác như đang cầm một cái gì đó khó nắm bắt – không dễ bị uốn nắn theo ý người khác, bắt đầu có chính kiến riêng, và đôi khi ánh mắt như ẩn chứa những suy nghĩ mà anh không thể chạm tới. Thật khó đối phó. Nằm trên giường nhìn lên trần nhà, Hà Lạc Tri lặng lẽ nghĩ.
Ninh Khải cũng vừa lập nhóm, bao gồm tám người hay chơi đánh cầu với nhau. Anh ta nhắn vào nhóm và gọi Hà Lạc Tri cùng Hàn Phương Trì: "Hai người có đi không?"
Hà Lạc Tri trả lời lại: "Em và Hàn Phương Trì có thể đi."
Hàn Phương Trì đã "đặt" sẵn cuối tuần của Hà Lạc Tri rồi. Anh có thể viện cớ như phải tăng ca hoặc đi thăm dì, nhưng không thực sự cần thiết. Và nếu anh làm vậy, Hàn Phương Trì chắc chắn sẽ có điều để nói. Vậy nên, anh quyết định im lặng và đăng ký cả hai vào.
Hà Lạc Tri giờ đã quen thân với nhóm của Ninh Khải, có Hàn Phương Trì thì mọi thứ cũng diễn ra suôn sẻ.
Trong nhóm, Ninh Khải nói: "Đi sân gần nhà Thượng Thạch nhé? Mới mở, ít người."
Hà Lạc Tri chưa kịp trả lời thì Hàn Phương Trì đã trả lời: "Đi sân gần nhà em."
Ninh Khải: "Tại sao?"
Hàn Phương Trì: "Em không muốn lái xe, bọn em đi bộ tới được."
Ninh Khải: "Hai người đừng có lười! Sân nhà cậu nhiều người lắm."
Hàn Phương Trì: "Vậy đi sân ở vòng ba."
Thượng Thạch: "Tôi thế nào cũng được."
Ninh Khải: "Sao giờ cậu nhiều chuyện thế, Hàn Phương Trì! Đi sân mới thôi."
Hàn Phương Trì: "Vậy thì tìm thêm hai người, chúng em không đi. Nhà Thượng Thạch xa quá."
Thượng Thạch: "Hahaha."
Ninh Khải: "Cậu đi làm riết bực mình à? Thầy của câuh quở trách à? Sao phiền phức thế?"
Hàn Phương Trì: "1."
Ninh Khải: "Thôi được, sân ở vòng ba vậy."
Hà Lạc Tri lặng nhìn họ trò chuyện trong nhóm, không tham gia. Có vài lần anh định nói "đi đâu cũng được." nhưng Hàn Phương Trì nhanh tay hơn, anh cũng không có cơ hội lên tiếng.
Ninh Khải nói Hàn Phương Trì phiền phức, nhưng thật ra Hàn Phương Trì không phải người kén chọn địa điểm, cũng không ngại phiền phức. Chỉ có Hà Lạc Tri biết rõ lý do, hai sân bóng Hàn Phương Trì chọn đều có khu vực tắm riêng, không phải phòng tắm công cộng. Hà Lạc Tri thầm nghĩ: "Tớ mới là người phiền toái nhất."
Hà Lạc Tri ngồi trên hàng ghế, bên cạnh là hai học sinh vừa tan học, trên vai mang ba lô. Khi người bạn của họ đến, cả hai cùng đứng dậy. Lúc Lạc Tri cúi người xuống, cậu học sinh bên cạnh bất ngờ quay người, chiếc ba lô vẽ một đường cung rồi đập mạnh vào mặt anh. Dây kéo của ba lô quét qua khóe mắt và trán, đau đến mức Lạc Tri phải lùi lại hai bước, tay ôm lấy mắt.
"Chết rồi! Chú có sao không ạ?" Cậu bé hoảng hốt xin lỗi, liên tục nói: "Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!"
"Không..." Lạc Tri cúi xuống, mắt bên kia vẫn chưa thể mở ra. Ban đầu anh định nói không sao, nhưng nghe thấy một đứa trẻ có thể đánh anh vào mặt gọi anh là "chú" thì lại không cam lòng.
"Cháu học cấp hai rồi à?" Lạc Tri hỏi.
"Cháu học lớp tám rồi ạ!" Cậu bé lúng túng không yên, cứ cúi đầu xin lỗi.
"Cháu gọi anh là được rồi, chứ gọi chú thì anh thấy khó chịu lắm." Lạc Tri nửa đùa nửa thật nói.
"Anh!" Cả hai cậu bé đồng thanh.
Hàn Phương Trì vừa nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, lúc này Lạc Tri đã ngồi xuống, tay vẫn đang ôm mặt, đầu cúi thấp. Hàn Phương Trì ngay lập tức chạy đến, vứt chiếc vợt xuống đất rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Bị đụng thôi, không sao." Lạc Tri vừa bị đập trúng mũi, giờ mũi đau râm ran, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Để tớ xem." Hàn Phương Trì hơi cúi người, kéo tay anh ra rồi nâng mặt lên.
Ninh Khải và Hòa Thượng cũng đi tới, hỏi thăm tình hình. Hai cậu học sinh đứng bên cạnh run sợ, nhưng Lạc Tri chỉ phẩy tay, cười nói: "Không sao, mấy đứa đi đi."
"Anh có cần vào bệnh viện không ạ?" Một cậu bé lo lắng hỏi.
"Không cần đâu." Lạc Tri cười khẽ, chỉ vào mấy người trước mặt: "Mấy người này đều là bác sĩ cả."
Hai cậu bé nhìn nhau rồi lúng túng rời đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại. Lạc Tri vẫn chưa mở mắt hẳn, chỗ bị dây kéo cào qua ở trán và khóe mắt đã bị trầy xước, vết thương nhỏ nhưng rõ ràng. Mồ hôi trên tay làm cho vết trầy thêm rát.
"Mắt còn mở được không?" Hàn Phương Trì nhẹ nhàng đỡ lấy mặt anh, hỏi bằng giọng dịu dàng.
"Mở được, chỉ là hơi đau, để tớ nghỉ chút." Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì lấy một chiếc khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt anh, một tay khác giữ lấy sau đầu, cẩn thận như đang lau mặt cho trẻ con. Ninh Khải đứng gần đó, đưa thêm một chiếc khăn khác cho Hàn Phương Trì, anh nhẹ nhàng lau sạch khu vực xung quanh vết trầy.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Lạc Tri hơi ngửa đầu ra sau, nhưng bị giữ lại, không cách nào tránh được.
"Đau à?" Hàn Phương Trì tạm dừng, sau đó tiếp tục với động tác nhẹ nhàng hơn: "Đừng cử động."
Lạc Tri khẽ nhắm mắt, không nói gì.
"Thử mở mắt xem nào." Hàn Phương Trì nói.
"Mở được rồi." Lạc Tri mở mắt, thấy Hàn Phương Trì cách chưa đầy hai mươi centimet đang chăm chú nhìn mình.
Mắt anh hơi đỏ, nhưng không có gì nghiêm trọng. Lạc Tri ngước lên nhìn Hàn Phương Trì, đồng thời cũng có thể quan sát gần khuôn mặt và sống mũi của anh.
Hai người chưa bao giờ gần nhau đến thế.
"Đeo kính áp tròng à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Ừ."
"Lấy ra đi, rửa tay rồi tháo ra cho thoải mái."
"Giờ tháo ra không được, để tớ nghỉ thêm chút nữa." Lạc Tri nói, mắt vẫn còn nhạy cảm.
"Không sao đâu, cứ kiểm tra kỹ chút vẫn hơn." Ninh Khải góp ý.
"Không cần, không sao thật mà." Lạc Tri trấn an.
Hàn Phương Trì kiểm tra kỹ lưỡng một lúc rồi mới thả tay ra. Lạc Tri chỉ cảm thấy hơi nóng ở sau gáy, chỗ vừa bị Hàn Phương Trì giữ lấy vẫn còn ấm. Tuy cả Ninh Khải và Hòa Thượng không nhận ra điều gì, chỉ có Lạc Tri cảm thấy khoảnh khắc đó hai người thực sự quá gần nhau.
Lạc Tri ngồi đó, tầm mắt ngang với phần xương sườn của Hàn Phương Trì. Anh không nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Phương Trì và cũng không muốn ngước lên.
Buổi tối hôm đó, vết trầy quanh mắt bắt đầu hiện rõ hơn, da Lạc Tri vốn trắng nên khi bị bầm trông lại càng rõ. Mặc dù vết thương nhỏ nhưng nhìn thoáng qua có phần đáng thương.
Hàn Phương Trì ở bên cạnh anh, mang theo một lọ nước muối sinh lý. Ba bác sĩ thay phiên nhau sát trùng cho vết thương, Lạc Tri thấy buồn cười, bao nhiêu năm bị trầy xước, chưa bao giờ anh chăm sóc kỹ như vậy.
"Mắt còn đau không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Hết đau rồi." Lạc Tri trả lời: "Chỉ đau lúc đó thôi, qua rồi là ổn."
Hàn Phương Trì gật đầu, nói: "Mấy ngày này đừng đeo kính áp tròng nữa."
"Ừ, tớ biết rồi." Lạc Tri trả lời lời.
Sáng hôm sau, vết bầm có vẻ nặng hơn hôm trước. Lạc Tri trông càng đáng thương hơn khi ngồi yên lặng. Hàn Phương Trì nhìn anh từ xa rồi hỏi: "Cậu có muốn uống trà không?"
"Không khát." Lạc Tri trả lời.
Anh ngồi bên bàn ăn, lướt điện thoại, không đến ghế sofa. Phòng ăn nằm ở phía bắc, khá tối. Lạc Tri mặc chiếc áo hoodie màu xám hơi rộng, trông giống như một học sinh cô đơn bị lãng quên.
"Ngồi đó lạnh không?" Hàn Phương Trì hỏi thêm.
Thực ra Lạc Tri cũng cảm thấy lạnh, nên anh chuyển sang ghế sofa, nơi ánh mặt trời chiếu xuống nhẹ nhàng sưởi ấm.
Hà Lạc Tri cảm thấy rất dễ chịu, dựa vào lưng ghế sofa, mắt khép hờ.
Trong một lần mở mắt, dù đang lười biếng thì ánh nhìn của cậu vẫn vô thức nhìn sang bên cạnh. Đúng lúc ấy Hàn Phương Trì đang chăm chú nhìn cậu.
Cả hai người không ai nói lời nào, nhưng ánh mắt chạm nhau dường như mang theo trọng lượng, tạo ra một cảm giác va chạm nhẹ nhàng.
Hàn Phương Trì nhìn điềm tĩnh, còn Hà Lạc Tri thì như bị ánh nắng chiếu vào mắt, khẽ nhắm mắt lại, chỉ có hàng mi run rẩy nhẹ nhàng.