Chương 29
Hà Lạc Tri đã quen rồi, chấp nhận mọi thứ một cách thoải mái, đối diện và xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa.
Hà Lạc Tri quay về phòng mình và nhắn tin. Còn Hàn Phương Trì nhìn thoáng qua điện thoại, rồi khóa màn hình, chuẩn bị đi ngủ.
Mùng Hai, Hàn Phương Trì đã phải đi làm. Hà Lạc Tri và Hà Kỳ đã đặt vé bay đi chơi mùng Ba, dự định chơi mười ngày. Sau Tết, Hà Lạc Tri sẽ lại bận rộn với công việc, mùa xuân bao giờ cũng chẳng được rảnh rang. Sếp còn chủ động cho cậu nghỉ dài đến sau rằm mới đi làm.
Trong suốt chuyến đi, Hà Kỳ thường nhắn tin, thỉnh thoảng còn nhận cuộc gọi. Hà Lạc Tri hỏi: "Haha, mẹ yêu ai rồi à?"
"Yêu được một thời gian rồi." Hà Kỳ trả lời.
"Người đó thế nào?" Hà Lạc Tri hỏi.
"Chắc cũng tạm ổn." Hà Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nhận xét: "Không phải người mẹ quá thích."
Hà Lạc Tri bật cười. Chuyện tình yêu, Hà Kỳ từ xưa đến nay đều coi như cuộc chơi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Dù Hà Lạc Tri đã từng gặp vài người bạn trai của bà, nhưng biết là cũng chẳng ít người muốn tính chuyện lâu dài với bà. Hà Kỳ không cần một cuộc hôn nhân, ngày trước khi Hà Lạc Tri còn bé, bà đã tự mình nuôi con mà không cần nhờ cậy đến ai, bây giờ thì càng không cần.
"Người từng tặng mẹ bó hoa kia, đeo kính, có phải chú ấy không?" Hà Lạc Tri hồi tưởng rồi nhận xét: "Nhìn trong ảnh cũng khá là đẹp trai."
"Không phải, anh ta không thật lòng, cứ như đang diễn vậy. Mẹ ghét mấy người giả dối lắm." Hà Kỳ bĩu môi: "Diễn cái gì mà diễn, đang đóng phim chắc?"
"Haha, vậy nên mẹ không quen chú ấy à?" Hà Lạc Tri cười hỏi.
"Chó cũng chẳng thèm yêu." Hà Kỳ trả lời thẳng thừng.
Hà Lạc Tri và Hà Kỳ giống nhau ở nhiều điểm, chỉ trừ quan điểm về tình yêu. Hà Lạc Tri luôn sâu sắc và rộng lượng, còn Hà Kỳ thì vô cùng kén chọn, lại chẳng bao giờ chịu chấp nhận chuyện dung hòa. Chỉ cần thấy khó chịu, bà lập tức dứt khoát nói lời tạm biệt.
Có lẽ bà ấy vốn không kỳ vọng nhiều vào chuyện yêu đương, chỉ xem nó như một phần thêm thắt cho cuộc sống, không quá bận tâm. Với mọi người xung quanh thì bà luôn quan tâm chu đáo, chỉ riêng trong chuyện tình cảm là lại hờ hững. Ở bà có một sự đối lập khác biệt với Hà Lạc Tri – bản chất thì tinh tế và tốt bụng, nhưng khi yêu lại trở nên lạnh lùng, sắc bén.
Trên đời này, chẳng có mâu thuẫn nào xuất hiện vô cớ, mọi sự bất hòa đều có lý do của nó.
Mẹ Hà chưa bao giờ giấu giếm về việc sinh ra Hà Lạc Tri. Cậu là kết quả của một sự lừa dối. Người bạn trai từng chụp ảnh cưới với bà đã thú nhận rằng anh ta đã có một vị hôn thê, và cuối cùng anh ta chọn quay về bên cô gái ấy, một người dịu dàng và tri thức.
Khi đó, mẹ của Hà Lạc Tri đã nổi giận, mang theo một chiếc búa đến phá tan tành nhà người đàn ông đó, đập luôn cả chiếc xe của anh ta.
Khi phát hiện mình mang thai, mọi người xung quanh đều khuyên mẹ Hà nên bỏ đứa bé. Nhưng bà chưa từng lưỡng lự dù chỉ một lần, quyết định giữ anh lại.
"Bé đã chọn mẹ làm người sinh ra nó." bà nói.
Vì vậy, Hà Lạc Tri chưa bao giờ khuyên mẹ nên tìm một người đàn ông khác để yên bề gia thất. Sau này, mẹ cậu còn bảo rằng sự lừa dối đó thực ra lại là điều tốt. Nhờ nó mà bà đã có một cuộc đời khác, không chỉ quanh quẩn chuyện chồng con, bà có cơ hội nhìn thấy những khía cạnh khác của cuộc sống. Giờ đây, bà có thể yêu ai thì yêu, không yêu thì thôi, chẳng cần ép mình ở bên ai chỉ để cả hai đều chán ghét nhau.
Nghe mẹ kể chuyện, Hà Lạc Tri không nhịn được cười. Đúng lúc đó, điện thoại của Hàn Phương Trì gọi đến.
"Phương Trì." Hà Lạc Tri vẫn không giấu nổi nụ cười trong giọng nói.
"Đang nói chuyện à? Cười đã rồi hẵng nghe điện thoại." Hàn Phương Trì trêu: "Cậu có hai thùng xốp được giao tới. Là đồ tươi sống à? Có cần mình bỏ vào tủ lạnh không?"
"Mình không nhớ đã mua gì nữa." Hà Lạc Tri tự nhiên trả lời: "Thế cậu mở ra xem giúp mình đi."
Hàn Phương Trì lấy kéo từ tủ giày, ngồi xổm xuống trước cửa nhà Hà Lạc Tri, cắt băng dán gói hàng, vừa mở vừa để điện thoại ở chế độ loa ngoài: "Vui không, ở bên dì ấy?"
"Cũng vui lắm." Hà Lạc Tri hỏi lại: "Cậu ăn gì rồi?"
"Ăn ở cơ quan xong rồi mới về." Hàn Phương Trì nói: "cơm hộp."
"Không có người ăn chung chắc cậu chán lắm nhỉ?" Hà Lạc Tri cười nói.
"Ừ." Hàn Phương Trì trả lời, giọng có hơi trầm.
Trong phòng tắm, mẹ Hà đang thoa tinh dầu massage da đầu, bà vẫn nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của con trai với Hàn Phương Trì.
"Cái này là gì nhỉ? Kem hả? Loại kem ốc quế." Hàn Phương Trì nói khi mở gói hàng.
"Chắc là bơ đấy, loại này phải bỏ vào ngăn đông." Hà Lạc Tri trả lời.
"Hiểu rồi." Hàn Phương Trì lại nói: "thùng kia là dưa hấu."
"Cậu ăn đi, ăn không hết thì bỏ tủ lạnh." Hà Lạc Tri bảo.
Hàn Phương Trì nhìn đống hàng còn lại bên cạnh, hỏi: "Những thứ còn lại để ngoài cửa cho cậu về tự mở nhé?"
"Mở luôn đi, tiện tay mà." Hà Lạc Tri không bận tâm.
Mấy thứ này cậu đã đặt mua trước Tết, giờ hàng mới về, cậu thậm chí chẳng nhớ mình đã mua những gì. Hàn Phương Trì ngồi đó mở từng gói hàng một, đủ loại linh tinh.
Hà Lạc Tri nói: "Cậu lấy một hộp tất, màu đen là của cậu."
"Ừ." Hàn Phương Trì trả lời.
Sau khi mở hết các gói hàng, Hàn Phương Trì sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, gom gọn bao bì và những gì cần mang đi, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Vào thang máy rồi, tớ cúp máy đây." Hàn Phương Trì nói.
"Được, ngủ ngon nhé." Hà Lạc Tri trả lời.
Cúp máy xong, mẹ cậu xõa tóc bước ra từ phòng tắm, cười bảo: "Hai đứa sống chung được rồi đấy."
"Chắc tại nhà gần nhau thôi mà." Hà Lạc Tri nói.
Mẹ cậu ngồi bên giường, vừa cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại vừa nói: "Phương Trì dạo này đang hẹn hò phải không?"
"Không đâu." Hà Lạc Tri nói: "người ta giới thiệu cho cậu ấy liên tục nhưng cậu ấy không thích gặp mặt."
"Bạn gái cũ của cậu ấy thì sao?" mẹ cậu hỏi tiếp.
"mẹ nói Tiểu Khuyên à?" Hà Lạc Tri trả lời: " Tiểu Khuyên tháng sau sẽ về nước, con thấy cậu ấy có đăng trên mạng xã hội."
"Phương Trì với nó tình cảm cũng tốt chứ?" mẹ cậu hỏi.
"Tốt, Tiểu Khuyên là người rất tốt." Hà Lạc Tri mỉm cười trả lời.
"Vậy tại sao lại chia tay?" Mẹ cậu trả lời xong tin nhắn, vứt điện thoại sang một bên, quay sang nhìn Hà Lạc Tri.
Hà Lạc Tri lắc đầu: "Con không hỏi, Hàn Phương Trì không thích ai hỏi chuyện riêng tư của cậu ấy."
Nói rồi cậu nằm ngả ra giường, ngáp một cái: "Biết đâu khi Tiểu Khuyên về nước, hai người họ lại tái hợp. Họ hợp nhau lắm."
Khi Hà Lạc Tri về nhà, Hàn Phương Trì không có ở nhà. Cậu được cử đi công tác đột xuất, mãi đến Tết Nguyên tiêu mới bay về.
Kỳ nghỉ vẫn chưa hết, Hà Lạc Tri không có việc gì nên lái xe ra sân bay đón Hàn Phương Trì.
"Kỳ lạ thật, sao cậu lại đến đây?" Hàn Phương Trì bước lên xe, ngạc nhiên hỏi.
"Tớ rảnh mà." Hà Lạc Tri cười khẽ: "Lâu rồi không gặp."
"Ngày mai cậu đi làm lại rồi phải không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Đúng vậy, sáng mai tớ sẽ mang bữa sáng đến đúng giờ. Nhớ dành thời gian ăn sáng nhé." Hà Lạc Tri gật đầu nói tiếp: "Không được bỏ qua đâu."
Hàn Phương Trì cười: "Sáng mai ăn gì thế?"
"Bánh trôi nước." Hà Lạc Tri trả lời: "Của cơ quan đấy."
"Cơ quan tớ không có món đó, tớ bỏ trong tủ lạnh nhà cậu rồi." Hàn Phương Trì bảo.
"Ý tớ là cơ quan của cậu, chứ tớ thì vẫn phải đi làm mà." Hà Lạc Tri bật cười, đẩy nhẹ gọng kính: "Đoán ngay là của cơ quan, chắc không ai mua nhiều như vậy đâu."
Trong những ngày Hà Lạc Tri đi vắng, Hàn Phương Trì hầu như không ăn sáng, bữa tối toàn đặt đồ ăn sẵn hoặc ăn ở cơ quan. Trước khi Hà Lạc Tri chuyển về sống gần đây, Hàn Phương Trì vẫn hay nấu ăn, dù không phải ngày nào cũng vậy. Nhưng từ khi Hà Lạc Tri dọn đến, hai người thường xuyên ăn chung, giờ chỉ còn một mình nên Hàn Phương Trì chẳng còn hứng thú nấu nướng hay ăn uống gì nữa, đúng như lời anh từng nói trong điện thoại, cảm giác như thiếu mất điều gì đó.
Khi Hà Lạc Tri đi chơi, Hàn Phương Trì luôn có cảm giác kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, như thể mọi người đều còn nghỉ lễ, chỉ có mình anh phải đi làm. Thực tế, chỉ có Hà Lạc Tri còn nghỉ, còn tất cả đều đã trở lại công việc.
Bây giờ Hà Lạc Tri đã về, Hàn Phương Trì cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống quay về trạng thái bình thường.
Sau bữa trưa, Hàn Phương Trì về văn phòng ăn trái cây. Trong hộp nhựa có dưa lưới, dứa đã cắt miếng, cùng vài quả việt quất.
Bác sĩ trưởng khoa nha khoa đi ngang qua, thấy Hàn Phương Trì ngồi nghiêm chỉnh ăn trái cây mà không hề chơi điện thoại bèn bật cười.
"Ăn gì mà ngồi nghiêm thế?" trưởng khoa hỏi.
Hàn Phương Trì rút từ ngăn kéo một cái dĩa khác, lau sạch và đưa cho anh.
Trưởng khoa không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh, cùng ăn.
"Dứa ngọt thế này, không chát chút nào. Mua ở đâu vậy?" trưởng khoa hỏi.
"Tiệm dưới nhà tôi." Hàn Phương Trì trả lời.
"Dưa lưới cũng ngọt nữa." Trưởng khoa tán thưởng.
"Dưa mua online." Hàn Phương Trì trả lời rồi bổ sung: "Chắc vậy."
Hà Lạc Tri thích ăn trái cây, nhà lúc nào cũng phải có sẵn. Hàn Phương Trì thỉnh thoảng lại xuống tiệm trái cây dưới nhà nạp tiền vào thẻ, không chắc mỗi ngày sẽ có loại nào, y như hộp trái cây bí ẩn.
Trưởng khoa ăn hết nửa hộp trái cây, còn nói vui: "Mai đi làm nhớ mang cho tớ hai quả dứa nhé. Cảm ơn bác sĩ Hàn."
Hàn Phương Trì đồng ý, vừa súc miệng vừa nhắn tin cho Hà Lạc Tri: "Đồng nghiệp bảo mai mang cho anh ta hai quả dứa."
Lạc Tri trả lời: "Cậu có ăn hôm nay à?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Có."
Lạc Tri trả lời lại: "Được thôi."
Trước đây, khi Hà Lạc Tri còn ở nhà mỗi ngày, Hàn Phương Trì không cảm thấy điều gì khác biệt. Nhưng lần này, sau nửa tháng Hà Lạc Tri đi chơi và Hàn Phương Trì đi công tác, hai người không gặp nhau, đến khi Hà Lạc Tri về lại, Hàn Phương Trì có cảm giác thật yên tâm.
Sáng sớm vẫn chưa tỉnh hẳn, Hàn Phương Trì nghe thấy tiếng cửa mở, rồi những âm thanh loạt xoạt của Hà Lạc Tri đang sắp xếp đồ ở cửa. Tiếng túi nilon, tiếng áo khoác cọ vào nhau, tiếng chìa khóa xe va vào hộp nhựa, tất cả tạo nên một sự bình yên khó tả, khiến Hàn Phương Trì cảm thấy an lòng ngay trong giây phút tỉnh giấc.
Nếu Hà Lạc Tri không vội đi làm, đôi khi anh sẽ ngồi lì ngoài phòng khách, hoặc loanh quanh một lúc không mục đích. Trong những khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê ấy, Hàn Phương Trì sẽ gọi: "Lạc Tri."
Nếu Hà Lạc Tri vẫn ở đó, anh sẽ nhẹ nhàng trả lời: "Tớ đây."
Chính lúc ấy, Hàn Phương Trì lại cảm nhận được một sự thoải mái dịu dàng, như thể trong giấc ngủ chập chờn ấy, anh được một vòng tay ấm áp đón nhận.
Cảm giác ấy đối với Hàn Phương Trì không còn xa lạ.
Giống như những lần ở trường cấp ba, chỉ cần nhìn thoáng vào lớp học và thấy Hà Lạc Tri đã ngồi yên chỗ, anh cũng cảm thấy yên tâm. Hoặc mỗi khi bước vào các cuộc tụ họp đông đúc, chỉ cần nhìn thấy Hà Lạc Tri mỉm cười vẫy tay chào, anh cũng thấy nhẹ lòng.
Đó là cảm giác "có người quen ở đây." Dù đang ngủ hay ngồi im lặng, chỉ cần biết có người kia ở trong tầm mắt, cảm giác như được bảo vệ trong sự hiện diện quen thuộc.
Hàn Phương Trì mở mắt, đợi vài giây để quen với ánh sáng.
"Lạc Tri."
Căn phòng vang lên tiếng vọng nhè nhẹ, mang theo một sự tĩnh lặng trống trải.
Hàn Phương Trì ngồi dậy. Trời mùa đông, mặt trời mọc muộn, ánh sáng chưa đủ mạnh để xuyên qua rèm cửa che sáng, khiến không gian trở nên u tối và nặng nề.
"Phương Trì?" Giọng nói ấm áp của Hà Lạc Tri đột nhiên vọng từ phía ban công vào, mang theo chút ngạc nhiên thường thấy nơi cậu: "Cậu gọi mình à?"
Hàn Phương Trì nhìn về phía cửa, khẽ trả lời lại.
Anh nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Hà Lạc Tri, dừng lại ở gần cửa, ngay vị trí mà từ phòng không thể nhìn ra ban công.
"Phương Trì." Hà Lạc Tri nói, giọng đầy ắp nụ cười của buổi sáng sớm: "Mình vừa phát hiện trên cửa sổ có một cái tổ chim nhỏ, không biết từ khi nào nữa. Cậu phát hiện ra từ năm ngoái à?"