Chương 28
So với Hàn Phương Trì, Hà Lạc Tri chẳng bao giờ để bụng quá lâu, chuyện nhỏ chỉ nhớ được một ngày là quên.
Sáng hôm sau, Hà Lạc Tri thức dậy, sau khi rửa mặt xong, đoán là Hàn Phương Trì cũng đã dậy, anh nhắn tin: "Hai quả trứng, một cốc sữa đậu nành."
Hà Lạc Tri: "Được."
Hàn Phương Trì: "Cảm ơn."
Hà Lạc Tri: "Không có gì."
Ngủ một giấc là quên hết chuyện hôm qua.
Hà Lạc Tri mang bữa sáng của Hàn Phương Trì tới, mở cửa ra. Một túi đựng ngô, một túi đựng hai quả trứng và một gói bột sữa đậu nành chưa pha, thêm một hộp nhựa đựng nửa hộp cherry đã rửa sạch cùng một quả cam đã bóc vỏ. anh đặt lên kệ ở cửa rồi quay người định đi.
Hàn Phương Trì đang đánh răng, từ phòng tắm ló ra, cắn bàn chải nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Hà Lạc Tri trả lời lại: "Sữa đậu nành tự pha nhé."
"Được thôi." Hàn Phương Trì gật đầu: "Cảm ơn."
"Không có chi." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì nhìn cậu, khẽ gọi: "Lạc Tri?"
Hà Lạc Tri quay đầu lại, mỉm cười nhẹ nhàng: "Hửm?"
Hàn Phương Trì cúi đầu cười nhẹ, nói: "Không có gì."
"Không có gì mà gọi tớ làm gì?" Hà Lạc Tri hỏi: "Đi làm thôi."
"Bye bye." Hàn Phương Trì trả lời.
Hà Lạc Tri "Ừm" một tiếng, rồi đóng cửa đi ra.
Hà Lạc Tri từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiền lành, dễ bảo. Người thân muốn gì cậu cũng đều chiều theo, nét tính này giống hệt mẹ cậu, luôn mang dáng vẻ khoan dung, không thích tranh cãi. Dù là bạn thân cỡ nào thì cũng có lúc xích mích, thời cấp ba cậu và Hàn Phương Trì cũng từng giận dỗi. Có hai lần, Hà Lạc Tri không tập trung học hành, Hàn Phương Trì giảng bài cho mà cậu lại toàn luyên thuyên, khiến Hàn Phương Trì khó chịu, mặt lạnh xuống, hai đứa giận nhau.
Nhưng chưa đến ngày hôm sau, Hà Lạc Tri đã quay lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười như thường, như thể không có gì đáng để bận tâm. Hàn Phương Trì cũng vậy, cơn giận cũng chẳng kéo dài, nhìn thấy nụ cười của cậu thì lại mỉm cười theo, thế là hai đứa lại làm hòa.
Tính cách này của Hà Lạc Tri thật thú vị, cậu như có thể "tái khởi động" cảm xúc của mình, quên sạch mọi chuyện đã xảy ra, cứ như một kiểu lãng quên dễ thương.
Khi Hà Lạc Tri rời đi, Hàn Phương Trì bật cười, nhổ bọt kem trong miệng rồi súc miệng.
Năm đó Tết đến muộn, đêm Giao thừa rơi vào tháng hai Dương lịch. Trước Tết, công ty kết toán mấy dự án, Hà Lạc Tri nhận được một khoản tiền thưởng kha khá, bù vào tài khoản đã cạn sau khi mua nhà. Nhận tiền thưởng xong, cậu mua cho mẹ mình một chiếc túi làm quà Tết.
Cậu còn mua cho Hàn Phương Trì một chiếc máy lau nhà.
Cho Tiêu Dao hai chai rượu vang sủi tăm.
Hai chai rượu này có vẻ đơn giản hơn so với quà của người khác, nhưng không phải Hà Lạc Tri không muốn mua tử tế, mà là Tiêu Dao tự mình đòi.
Hà Lạc Tri nhắn tin hỏi Tiêu Dao muốn quà gì, khi đó cậu ấy đang xem livestream bèn gửi ngay một đường link, bảo: "Cậu mua cho tớ chai này, lần sau đến nhà cậu ăn cơm tớ uống thử."
Thế là Hà Lạc Tri chi 398 tệ mua hai chai, còn được tặng thêm một đống đồ linh tinh, thế là xong quà Tết cho Tiêu Dao. Tiêu Dao thì đưa lại Hà Lạc Tri hai tấm thẻ mua sắm siêu thị, bảo cậu mua đồ Tết.
Hà Lạc Tri nói: "Tớ không cần đâu, mẹ tớ mua hết rồi."
Tiêu Dao bĩu môi, bảo: "Người ta tặng tớ nhiều lắm, cũng không hạn dùng, cậu cứ giữ mà dùng."
Tiêu Dao quay qua hỏi Hàn Phương Trì: "Cậu có cần không?"
Hàn Phương Trì trả lời: "Nhà tớ không ăn Tết chắc?"
"Ôi dào, có chuyện gì đâu mà phải nói gay gắt thế." Tiêu Dao cũng đưa Hàn Phương Trì hai tấm thẻ, rồi hỏi: "Thế cậu có tặng quà cho tớ không? Lạc Tri tặng tớ rồi, cậu chưa tặng mà lại đòi thẻ của tớ à?"
Hàn Phương Trì: "Cậu chẳng đòi Lạc Tri mua cho cậu chai rượu còn gì? Chai thứ hai là tớ mua đấy."
"Đưa đơn hàng đây tớ coi." Tiêu Dao chìa tay ra.
"Xóa rồi." Hàn Phương Trì trả lời.
"Có 398 tệ mà hai người các cậu đổi thẻ hai nghìn tệ của tớ, cả đời này tớ tính với hai người mấy cũng không xong." Tiêu Dao than thở.
"Tớ bắt cậu tính sao?" Hàn Phương Trì hỏi lại.
"Được rồi được rồi, thua các cậu rồi." Tiêu Dao ngồi xuống nghiên cứu chiếc máy lau nhà, rồi nói: "Phục thật."
Hà Lạc Tri đứng bên cạnh cười không nhịn nổi, bảo: "Hay tớ mua thêm cho cậu một cái máy lau nhà nữa?"
"Để khi nào tớ đổi nhà đã, bây giờ nhà tớ bừa bộn, vướng chân lắm." Tiêu Dao nói.
Trước Tết, Hà Lạc Tri còn hẹn dọn dẹp cho Tiêu Dao, thuê dịch vụ dọn dẹp và sắp xếp lại toàn bộ nhà cửa của cậu ấy, sạch sẽ sáng bóng.
Đến đêm Giao thừa, ai về nhà nấy. Hàn Phương Trì về nhà phát lì xì cho từng thành viên trong gia đình, rồi nhận lại lì xì từ bố mẹ. Gia đình Hàn Phương Trì rất coi trọng những dịp lễ Tết, sinh nhật hay bất kỳ dịp gì cũng đều tổ chức rất chu đáo.
Như thường lệ, ăn xong bữa tối, Hàn Phương Trì lại ra về, chuẩn bị đi ngủ.
Điện thoại ngập tràn tin nhắn chúc Tết, cộng với vô số tin nhắn từ các nhóm chat đủ thứ chuyện, Hàn Phương Trì chỉ lướt qua một lượt, miễn là không có tin tức từ bệnh viện là được.
Khi Hà Lạc Tri gọi đến, Hàn Phương Trì vừa lên xe bèn bật chế độ Bluetooth trên xe để nhận cuộc gọi: "Lạc Tri à?"
"Dì đây!" Giọng của Hà Kỳ vang lên từ loa xe, âm thanh trong trẻo và cuốn hút, đúng chất giọng của một ca sĩ.
"Cháu chào dì, chúc dì năm mới vui vẻ." Hàn Phương Trì cười trả lời lời.
"Cảm ơn cháu, Phương Trì à, cháu đang ở đâu thế, nhà cháu ăn Tết chưa?" Hà Kỳ hỏi.
"Ăn xong rồi ạ, cháu vừa từ nhà bố mẹ ra, giờ chuẩn bị về ngủ thôi." Hàn Phương Trì trả lời.
"Qua đây! Qua đây nào! Cả nhà dì nhỏ và họ hàng đã về hết rồi, chỉ còn lại hai mẹ con dì với Lạc Tri, thật ngại quá. Nhanh qua đây cho đủ bộ!" Hà Kỳ cười gọi anh: "Hai mẹ con ngồi thức đêm một mình thì sao mà vui nổi, cháu qua đây rồi mình cùng đánh bài."
Giọng Hà Kỳ nói nhanh như hát, làm cho không khí Tết càng thêm rộn ràng, ngoài trời pháo hoa nổ liên hồi, tạo nên khung cảnh thật ấm áp.
"cháu..."
Chưa kịp nói hết câu, Hà Kỳ đã tiếp lời: "Chờ cháu mãi đấy, bài đã chuẩn bị xong rồi!"
Hàn Phương Trì đành cười trả lời: "Vâng, thưa dì."
Trong điện thoại, Hàn Phương Trì nghe Hà Kỳ bảo với Hà Lạc Tri: "Xong rồi!"
Hà Lạc Tri thì thầm: "Mẹ giỏi thật, chỉ có mẹ mới làm được."
Đây không phải lần đầu Hàn Phương Trì đến nhà Hà Kỳ vào dịp Tết, thậm chí không chỉ hai hay ba lần. Khi còn học đại học hoặc sau này khi Hà Lạc Tri và Chu Mộc Nghiêu ở bên nhau, anh cũng đến. Khi ấy, Chu Mộc Nghiêu còn chưa hàn gắn với gia đình, bố cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho "sự phản nghịch" của con trai, nên năm nào cũng chỉ có Hà Kỳ, Hà Lạc Tri, Chu Mộc Nghiêu và Hàn Phương Trì cùng đón năm mới.
Anh lái xe đến nhà Hà Kỳ, đêm giao thừa khu dân cư không đóng cổng, xe có thể ra vào thoải mái. Hàn Phương Trì đỗ xe ngay trước cửa nhà Hà Kỳ, vừa dừng lại thì dì đã mở cửa đón anh.
Anh cười chào, Hà Kỳ vẫy tay, khi Hàn Phương Trì bước vào, bà kéo anh vào nhà, vỗ nhẹ lên áo khoác của anh để phủi mấy mảnh pháo giấy dính trên áo: "Cảm ơn quà của cháu, đúng ý dì quá!"
Quà Tết của Hà Kỳ là một bộ đồ tập yoga và một hộp mặt nạ, toàn những thứ bà thường dùng.
"Lạc Tri chọn đấy dì, cháu không biết đâu." Hàn Phương Trì thật thà.
"Dù sao cháu bỏ tiền mua thì coi như cháu tặng. Lần sau nếu không biết thì cứ hỏi dì trực tiếp, dì sẽ bảo thiếu gì, haha." Hà Kỳ cười trả lời.
Nhà Hà Kỳ có hệ thống sưởi rất tốt, dù là tầng trệt cũng ấm không chịu nổi. Cả Hà Kỳ và Hà Lạc Tri đều mặc đồ ngủ, còn Hàn Phương Trì cởi áo khoác ra, bên trong là chiếc áo nỉ đen có lớp lót lông, quần jeans ôm sát đầu gối.
Vừa ngồi xuống, Hàn Phương Trì đã bắt đầu toát mồ hôi vì hệ thống sưởi quá nóng.
Hà Lạc Tri hỏi: "Tớ lấy cho cậu bộ đồ ngủ nhé?"
"Được." Hàn Phương Trì gật đầu.
"Vậy cậu theo tớ lên lầu thay đồ." Hà Lạc Tri nói.
Phòng của Hà Lạc Tri ở tầng hai, Hà Kỳ cũng ở tầng hai, lúc này đang dọn dẹp phòng cho Hàn Phương Trì ngủ đêm nay.
Hà Lạc Tri mở tủ quần áo, cúi xuống lựa đồ.
"Còn giữ lại bộ này hả?" Hàn Phương Trì chỉ vào bộ đồ ngủ màu xanh.
"Cái nào?" Hà Lạc Tri nhìn theo hướng tay anh chỉ, cười nói: "Từ nhỏ tới lớn đồ ngủ của tớ đều ở đây, mẹ tớ không vứt cái nào cả. Nhìn thấy là nhớ tớ đã bao nhiêu tuổi khi mặc nó."
Bộ đồ ấy là bộ Hàn Phương Trì từng mặc mỗi lần đến nhà Hà Lạc Tri khi còn học cấp ba, giờ vẫn treo ngay ngắn trong tủ.
"Bây giờ tớ có mặc cũng không vừa nữa đâu." Hà Lạc Tri nheo mắt cười.
Bộ đồ ngủ rộng rãi, dù Hàn Phương Trì cao to hơn Hà Lạc Tri một chút vẫn mặc vừa.
Sau khi thay đồ xong, cảm giác thoải mái hơn hẳn, Hàn Phương Trì rửa mặt rồi xuống lầu. Ba người cùng nhau ngồi trên ghế sofa, chơi bài đến nửa đêm. Hà Kỳ không thích chơi không, bà nhất định phải chơi tiền thật, ba người lập một nhóm chat nhỏ để chuyển tiền thắng thua mỗi ván.
Cuối cùng, tổng kết lại chỉ có Hà Lạc Tri thua, Hà Kỳ và Hàn Phương Trì đều thắng của anh không ít.
Hà Lạc Tri phản đối: "Hai người gian lận với nhau đấy à?"
Hà Kỳ vươn vai, xoa xoa đầu anh, cười lớn: "Cái bài xấu thế mà ai về phe với con thì cũng thua thôi."
Hà Lạc Tri thua cả đêm, thua đến nỗi tức tối, bèn ngồi trên sofa khoanh chân.
Hàn Phương Trì đứng dậy đi lấy chai nước uống, khi quay lại, từ phía sau, anh thả hai phong bao lì xì lên đùi Hà Lạc Tri, phong bao trượt nhẹ trên lớp vải mềm của bộ đồ ngủ rồi rơi vào túi.
Hà Lạc Tri ngẩng lên nhìn anh.
Hàn Phương Trì uống một ngụm nước, nói: "Bố mẹ tớ gửi cho cậu đấy."
"Để bù cho việc cậu thắng tớ nhiều vậy à?" Hà Lạc Tri hỏi.
Hàn Phương Trì gật đầu: "Ừ." rồi vặn nắp chai, đặt sang một bên: "Đừng có thua đến khóc đấy."
"Cậu đừng có mỉa mai tớ thế chứ, Hàn Phương Trì." Hà Lạc Tri cười mà như khóc, trả lời lại.
Hàn Phương Trì gõ nhẹ lên đầu cậu: "Đi ngủ đi, tớ mệt rồi."
Hà Lạc Tri nhét hai phong bao vào túi, đứng dậy, rồi cùng anh bước lên lầu.
Sofa, bàn trà cùng cả thảm đều ngổn ngang với lá bài và vỏ bánh kẹo chưa kịp dọn. Chăn mền thì vứt lung tung, đèn cũng chẳng buồn tắt. Đợi sáng mai dậy rồi tính.
Dường như Tết phải thế, ai nấy đều bận rộn, vội vã, rồi cùng nhau làm rối tung cả căn nhà, có vậy mới đúng không khí đêm Giao thừa. Hà Kỳ thích vậy, mà Hà Lạc Tri cũng thích.
Trước khi vào phòng, Hàn Phương Trì quay sang nói với Hà Lạc Tri: "Ngủ ngon nhé, chúc ngủ ngon."
"Cứ ngủ thôi." Hà Lạc Tri cười nhẹ: "Mai không cần dậy ăn sáng đâu, cứ ngủ đến khi nào tỉnh là được. Bọn mình cũng chẳng ăn, không phải dậy sớm đâu."
"Ừ." Hàn Phương Trì trả lời.
Trước khi đóng cửa, Hàn Phương Trì nghe Hà Lạc Tri gọi mình thêm một lần. Giọng cậu có chút ý cười, lại pha lẫn sự mệt mỏi sau một đêm dài thức trắng.
"Cảm ơn cậu, Hàn Phương Trì."
Hàn Phương Trì quay lại nhìn, Hà Lạc Tri đang đứng trước cửa phòng mình, nở nụ cười nhìn qua. Ánh đèn hành lang mờ ảo hắt lên, khiến vẻ mặt cậu trông thật dịu dàng.
Hàn Phương Trì nhướng mày: "Cảm ơn gì chứ?"
Hà Lạc Tri khẽ cười, một bên má có lúm đồng tiền: "Cậu biết mà. Mọi thứ mình nghĩ, cậu đều biết."
Sau một đêm rộn ràng nhất trong năm, mọi tiếng cười và sự náo nhiệt đều chìm vào im lặng. Bầu trời, sau một đêm pháo hoa, chỉ còn lại làn khói trắng mờ mờ cùng ánh trăng nhạt. Đường phố cũng chỉ còn lại sự trống vắng sau khi người người đã tản đi.
Với Hà Lạc Tri, đây là một năm có khá nhiều thăng trầm. Khi mọi biến động và khúc mắc của năm qua giờ chỉ còn là làn khói tàn, lúc này, trong không gian tĩnh lặng, cậu chân thành nói lời cảm ơn với Hàn Phương Trì. Cảm ơn cậu ấy một cách chân thành, biết ơn người bạn của mình.
Hàn Phương Trì đứng yên nhìn cậu vài giây.
Hà Lạc Tri từ nhỏ đã nhạy cảm và tình cảm hơn những cậu con trai khác. Điều này Hàn Phương Trì biết từ lần đầu gặp. Cũng chính đặc điểm đó đã trở thành điểm tựa mà Hàn Phương Trì cần, dựa vào suốt thời gian qua.
Cả hai cứ đứng im lặng, nhìn nhau từ hai đầu hành lang. Trong ánh mắt của Hà Lạc Tri, Hàn Phương Trì nhướng mày.
"Lần này lại nói gì tớ cũng biết rồi." Hàn Phương Trì nói.
"Tớ không biết." Hàn Phương Trì quay đi, bước vào phòng: "Tụi mình không thân."