Phụ thân dẫn Tam Thất thúc thúc về nhà tổ, mời các bô lão trong thôn đến làm chứng, rồi trước mặt mọi người, kể rõ mọi chuyện, sau đó đánh Lục Diệu Tổ một trận thê thảm.

Lục Tông và Lục lão thái định vào ngăn cản, nhưng tất cả đều bị Tam Thất thúc thúc chặn lại, thúc ấy còn kín đáo đánh Lục Tông vài chiêu. Những đòn đánh trông thì nhẹ nhàng, nhưng lại đánh trúng huyệt vị, khiến hắn đau đớn trong nhiều ngày sau.

Phụ thân còn buông lời đanh thép.

"Ta biết các ngươi đều nhắm vào gia sản của ta, nhưng hôm nay ta nói rõ ràng ở đây, ít nhất ta sẽ giữ lại một đứa con gái để kén rể, tài sản của ta chỉ có thể thuộc về con gái ta.”

“Giả sử, nếu con gái ta không cần, thì trước khi chec, ta cũng sẽ đem hết tiền của phân phát hết, chứ tuyệt đối không để lọt vào tay lũ sâu mọt độc ác các ngươi."

Lục lão thái tiến lên, thẳng tay tát phụ thân một cái.

"Ngươi mắng ai là sâu mọt? Ngươi đúng là con sói mắt trắng, nuôi mãi chẳng thành người."

Phụ thân hờ hững liếc nhìn bà ta, "Lục bá mẫu, bà nuôi ta được bao nhiêu, bà biết và mọi người ở đây cũng rõ. Nếu muốn tính chuyện ân nghĩa, chi bằng trước tiên tính xem bà đã nuốt bao nhiêu tiền bạc và ruộng đất của phụ mẫu ta, rồi nuốt bao nhiêu sính lễ của thê tử ta?"

Lục lão thái đuối lý, nhưng vẫn cố vênh mặt, gân cổ cãi lại.

"Công dưỡng dục lớn hơn công sinh thành, ngươi đúng là sói mắt trắng..."

"Đã vậy, từ hôm nay, tiền dưỡng lão của bà, ta cũng không phải lo nữa. Bao nhiêu năm qua các người bòn rút tiền tài của phụ mẫu ta, dư dả nuôi cả nhà các người đến kiếp sau cũng chẳng hết."

Trước khi rời đi, phụ thân đã buông lời đanh thép rằng, từ nay về sau, gia đình ta và nhà họ Lục sẽ không còn quan hệ gì nữa, tuyệt đối không qua lại. Nếu ai còn đến nhà gây chuyện, ắt bị đánh đuổi ngay lập tức.

Trên đường về, thực ra trong lòng phụ thân vẫn còn không cam lòng, mà Tam Thất thúc thúc cũng chẳng nguôi giận.

Vì vậy, họ đã chờ sẵn trên con đường mà Lục Tông và Lục Diệu Tổ đi qua, trùm bao tải lên đầu hai người họ rồi lại đánh thêm một trận nữa.

Phụ thân dặn không được kể với ta và mẫu thân về chuyện này, nhưng Tam Thất thúc thúc lại không giấu diếm, kể rõ ràng mọi chuyện cho mẫu thân và ta nghe.

Nghe xong, mẫu thân đã bớt giận rất nhiều, chỉ cảm thấy tiếc nuối.

"Tiếc là ta không có mặt, lẽ ra phải đợi đến khi ta ra tháng rồi cùng đi mới đúng."

Từ đó, mẫu thân dần dần ăn uống lại được, sắc mặt cũng khá hơn.

Chỉ có điều, thân thể của muội muội ta vẫn luôn yếu ớt, thường xuyên ốm đau, từ nhỏ đã phải uống không biết bao nhiêu thứ thuốc đắng.

Mỗi lần nhìn muội muội nhăn nhó uống thuốc, mẫu thân không khỏi đau lòng, còn trong lòng phụ thân, oán hận với nhà họ Lục lại càng sâu nặng thêm.

Kể từ đó, mỗi lần Lục Diệu Tổ và người nhà tìm đến để gây chuyện, phụ thân đều sai người đánh đuổi không chút nể nang, thậm chí còn kéo cả ra công đường.

Dù là huynh đệ ruột thịt, cũng không có lý gì lại đến nhà người ta đòi bạc, đòi của cải. Quan phủ đương nhiên cũng chẳng đứng về phía Lục Diệu Tổ, thậm chí còn cho người đánh hắn một trận đòn roi.

Phụ thân đã lót bạc cho nha sai, vì vậy trận đòn ấy rất nặng, khiến Lục Diệu Tổ phải nằm trên giường hơn hai tháng trời.

Mối thù giữa hai nhà ngày một sâu thêm.

Có lần Lục Tông gặp ta trên phố, nhìn thấy ta mặc xiêm y mới, cài trâm đeo vòng sáng chói, liền hằn học buông lời đe dọa: "Đồ con gái chec tiệt, đáng lý vừa sinh ra đã nên bị dìm chec rồi. Để xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu."

Ta cũng nhìn ông ta từ đầu đến chân, thấy rõ thân thể ông ta đã bị rượu chè, sắc dục làm suy kiệt, bèn khẽ đáp: "Lục đại bá, e là bá sẽ chẳng kịp thấy ngày cháu hết đắc ý đâu."

"Ngươi dám nguyền rủa ta sao?"

Ông ta giơ tay định đánh, nhưng ta nhanh chân chạy đi, chẳng để cho ông ta có cơ hội.

Ta vốn định dạy ông ta một bài học, nhưng ngoài phố người qua lại đông đúc, nếu ta ra tay, ắt sẽ bị mang tiếng không tôn kính trưởng bối.

Thế nhưng cơn giận vẫn chẳng nguôi, ta liền bỏ tiền thuê bọn hành khất chọc phá ông ta một phen, có kẻ còn cướp mất dây lưng của ông ta, khiến ông phải tìm một sợi dây thừng buộc tạm.

Ta trêu đùa ông ta, trong lòng thấy vô cùng hả hê.

Nhưng chẳng bao lâu sau, phụ mẫu ta gặp phải biến cố.

Khi ta mười bốn tuổi, phụ mẫu bắt đầu lo chuyện hôn nhân cho ta. Họ từng nói sẽ để ta kén rể, vì vậy việc chọn lựa phu quân lại càng khó khăn.

Những nam tử tài giỏi chẳng ai muốn làm rể nhà vợ, còn những kẻ đồng ý đều là hạng người không ra gì, hoặc tâm địa bất chính, khiến phụ mẫu chẳng thể yên lòng.

Tìm đi tìm lại, vậy mà ta đã bước sang tuổi mười lăm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play