Vì ta lỡ miệng mắng người, phụ mẫu phạt ta phải chép sách.

"Nhưng con đâu có nói sai."

Ta không phục.

Thế nhưng phụ mẫu bảo, trong lòng có thể nghĩ vậy, nhưng không thể nói ra.

"Thời thế này đối với nữ nhi rất hà khắc, dù gì bọn họ cũng là trưởng bối. Con lỡ lời, bị người ta nắm thóp, e sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Cẩm nhi, con phải hiểu rằng, trong thời buổi này, lời đồn đại có thể nhấn chìm người khác, nhất là đối với nữ nhi."

Chính vì ta là nữ nhi, bị ràng buộc bởi đủ thứ quy định, nên đại bá mới nắm được điểm yếu của phụ mẫu mà tỏ ra ngang ngược như vậy.

Họ chỉ đợi khi phụ mẫu ta không còn con nối dõi để chiếm lấy ruộng đất và sản nghiệp nhà ta.

Mẫu thân đặt tay lên bụng, lo lắng không thôi.

Bà mong có thể sinh thêm một đứa con, nhưng bao năm qua vẫn chẳng có chút tin vui.

Mọi chuyện cũng đều liên quan đến tổ mẫu ta, Lục lão thái.

Năm xưa, khi mẫu thân sinh ta, Lục lão thái phụ trách chăm sóc tháng ở cữ, bề ngoài thì tỏ ra hết lòng săn sóc, nào là hầm gà, nấu trứng gà với nước đường.

Nhưng thực chất, những thứ đó chưa bao giờ đến được bụng mẫu thân, mà đều vào bụng của Lục Tông và Lục Diệu Tổ.

Khi ấy, phụ thân còn đang bận việc làm ăn, chưa kịp trở về. Đến khi người trở về, thấy mẫu thân gầy trơ xương, liền cãi vã lớn với Lục lão thái, sau đó tức tốc đưa mẫu thân và ta rời đi trong đêm.

Cũng chính vì sự hành hạ đó mà mẫu thân bị tổn thương thân thể, bao năm qua không thể hoài thai.

Tam Thất thúc thúc cũng sốt ruột, "Tiếc rằng ta không biết chữa bệnh này."

Thúc ấy biết dùng thuốc, nhưng cũng chỉ chữa được thương tích thông thường, còn chuyện này thì lực bất tòng tâm.

May mắn thay, chẳng bao lâu sau, mẫu thân thực sự mang thai.

Phụ thân vui mừng khôn xiết, cẩn thận chăm sóc mẫu thân, còn dặn dò ta phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được làm tổn thương mẫu thân.

Ta cũng vui lắm, hy vọng mẫu thân sẽ sinh cho ta một đệ đệ thông minh, dễ thương.

Trong thời gian ấy, đại bá Lục Tông lại đến gây chuyện, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại nhà ta sẽ tuyệt hậu.

Phụ thân chẳng nói lại, cũng chẳng tranh cãi với hắn.

Ta muốn kể chuyện mẫu thân đã mang thai đệ đệ để hắn đừng vênh váo nữa, nhưng phụ thân lập tức bịt miệng ta lại.

Đợi Lục Tông đi rồi, phụ thân mới dạy ta.

"Đừng nói, Cẩm nhi, con không biết lòng dạ người ta đen tối đến đâu. Việc tốt trong nhà, nhà mình biết là được, đừng nói với kẻ không muốn thấy nhà mình sống tốt."

Ta thực sự hiểu rõ sự độc ác của lòng người vào ngày mẫu thân sắp sinh.

Khi ấy, Lục Diệu Tổ đã cưới vợ, hắn dẫn thê tử tới tiệm nhà ta đòi vải vóc.

Hắn ra dáng chủ nhân, chỉ vào các tấm vải mà bảo cứ lấy hết.

Chưởng quầy không chịu, đuổi hắn ra ngoài, hắn liền đến nhà ta làm ầm ĩ.

Khi nhìn thấy bụng của mẫu thân ta, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ độc ác.

Hắn đẩy mạnh mẫu thân một cái, xong liền bỏ chạy.

"Nhà tuyệt tự mà còn mong sinh con sao, nằm mơ đi!"

Vì cú đẩy của Lục Diệu Tổ, mẫu thân ta sinh non.

Muội muội ta đã chào đời trong tình cảnh khẩn cấp như thế, thân thể yếu ớt ngay từ lúc mới sinh ra. Còn mẫu thân, từ sau chuyện ấy, cũng không thể sinh nở thêm lần nào nữa.

Mẫu thân mất quá nhiều m.á.u, đến cả việc bế muội muội cũng không thể, chỉ nằm đó, nước mắt chảy dài.

"Rốt cuộc vẫn chẳng thể để lại cho phu quân một đứa con trai."

Phụ thân vừa khéo léo thay tã cho muội muội, vừa an ủi mẫu thân.

"Không có con trai thì thôi, chúng ta cùng dạy dỗ hai đứa con gái thật tốt, sau này chúng cũng sẽ hiếu kính với chúng ta. Nàng nhìn Cẩm nhi của chúng ta mà xem, chẳng phải hơn khối đứa con trai sao?"

Tiên sinh dạy ta đọc sách cũng thường nói rằng ta giỏi hơn rất nhiều nam nhi, chỉ tiếc ta là nữ nhi, không thể tham gia khoa cử, bằng không chắc chắn sẽ giành được công danh.

Mẫu thân vẫn buồn bã, tinh thần chẳng còn chút nào, lại thêm thân thể yếu ớt, không thể cho muội muội bú sữa.

Phụ thân mời một nhũ mẫu đến chăm sóc muội muội, còn thuê thêm vài gia nhân để lo liệu mọi việc trong nhà, dặn dò Kim bà bà và Tam Thất thúc thúc trông nom chúng ta cẩn thận, rồi báo rằng phải ra ngoài một chuyến.

"Phu nhân, ta đi lấy hàng, nàng cứ an tâm ở cữ, đừng nghĩ ngợi nhiều, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ để dưỡng sức."

Thế nhưng, ngay khi phụ thân ra khỏi cửa, Tam Thất thúc thúc cũng lặng lẽ đi theo.

Mãi sau ta mới biết, phụ thân là đi tìm Lục Diệu Tổ để tính sổ.

Tam Thất thúc thúc nói việc này cứ để thúc ấy lo, "Trên đường xử hắn, quan phủ cũng chẳng thể điều tra ra."

Phụ thân giật mình, vội bảo thúc ấy đừng dại dột, "Ngươi lớn tuổi thế rồi, nếu lỡ bị bắt vào ngục, chẳng biết sẽ chịu bao nhiêu cực hình. Chúng ta đang sống yên ổn, không đáng vì kẻ hèn hạ đó mà mạo hiểm."

Tam Thất thúc thúc đành nhượng bộ, "Vậy thì đánh hắn một trận."

Nhưng phụ thân vẫn không đồng ý, cũng không muốn đánh lén hắn.

"Ta muốn đường đường chính chính đòi lại công bằng cho thê tử và nữ nhi của ta." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play