8
Đúng như Tống Hành Vân đã nói, sau đó một thời gian dài ta không còn thấy hắn, bặt vô âm tín, như thể hắn đã tan biến khỏi thế gian.
Hè qua thu đến, đây đã là mùa thu thứ hai kể từ khi An Ninh đến đây.
"Chủ quán, cho ta một phần bánh hoa đào."
"Được rồi." Ta nhanh nhẹn gói một phần bánh hoa đào, dùng giấy dầu bọc lại rồi đưa cho khách.
Vị khách cầm bánh hoa đào, ngồi sang quán hoành thánh của bà Thôi bên cạnh gọi một phần hoành thánh.
Ta vừa cầm khăn lau bàn quầy, vừa nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ vọng lại tai.
"Gần đây không yên ổn chút nào, nghe nói Đội vệ Xích Vũ vừa thay chỉ huy."
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, Đội vệ Xích Vũ nhận lệnh hoàng gia, mấy hôm trước vừa mới bắt giữ mấy quan lại, tình hình căng thẳng lắm."
Tay ta vẫn vô thức lau bàn, nhưng câu nói tiếp theo của họ lập tức khiến ta bừng tỉnh.
"Các ngươi đã nghe chưa, nhà họ Tống sắp bị lưu đày rồi."
"Khi nào vậy?"
"Sáng nay mới dán cáo thị..."
Ta sững sờ, là nhà họ Tống.
Ta vội vàng đặt khuôn bánh xuống, vừa bước ra ngoài vừa dặn An Ninh: "An Ninh, ngoan ngoãn ở lại tiệm, tỷ có việc phải ra ngoài một chút."
"Thôi a di, trông giúp cháu tiệm và An Ninh nhé!"
"Được thôi, hả? Cháu đi đâu thế?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
…
Ta bước nhanh qua đám đông, đến nơi dán cáo thị trước nha môn, chăm chú đọc từng chữ một.
Họ nói đúng, nhà họ Tống bị lưu đày đến biên cương.
Sự kích động tràn ngập trong lòng, đôi mắt dần dâng lên hơi nóng, ta ôm miệng không biết nên khóc hay cười.
Nhà họ Tống không bị mất mạng là điều tốt lành nhất rồi.
Ngày họ rời thành chỉ còn ba ngày nữa, ta liền vội vã chạy về.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ sượt qua bên cạnh ta, suýt chút nữa làm ta ngã. Tiếng vó ngựa "lộp cộp" vang lên, giẫm nát những chiếc lá vàng xoay tròn trên mặt đất.
Trong lòng ta đầy kích động, chẳng màng đến điều đó, chỉ muốn mang tin tức tốt này về nói với An Ninh.
Khi về đến tiệm bánh, Thôi a di đã đặt cho An Ninh một chiếc ghế gỗ cao để bé ngồi. An Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn người qua lại trên đường.
Thấy ta trở về, mắt bé sáng bừng, hai tay chống lên ghế định nhảy xuống.
"Tỷ ơi, tỷ đi đâu vậy?"
Ta ôm lấy khuôn mặt mũm mĩm của bé, phấn khởi nói: "An Ninh, muội có muốn gặp phụ mẫu không?"
9
Ta nhớ lời dặn dò của Tống Hành Vân, không để người ngoài biết thân phận của An Ninh.
Ngày xuất thành, ta dắt An Ninh ẩn mình trong đám đông, từ xa nhìn lại Tống lão gia và Tống phu nhân đang bị xiềng xích.
Hai năm trong ngục, Tống phu nhân từ một người đoan trang nhu mì đã trở nên tiều tụy, sắc mặt vàng vọt. Tống lão gia, người luôn giữ lưng thẳng tắp, nay bị xiềng xích nặng nề kéo tay xuống, thân hình còng xuống.
Ta bế An Ninh lên, để bé nhìn kỹ cha mẹ mình lần cuối. Có lẽ biến cố đã in sâu trong ký ức, An Ninh dù còn nhỏ nhưng vẫn nhớ được Tống lão gia và Tống phu nhân.
Bé nhìn cha mẹ mình bị lính canh không ngừng đẩy và thúc giục, mắt bé ngay lập tức đỏ hoe.
Bé liên tục dùng tay nhỏ lau đi những giọt nước mắt mờ ảo trong mắt, chỉ để nhìn rõ hình ảnh cha mẹ lúc này.
Có lẽ vì cảm giác tâm linh, Tống phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn về phía chúng ta. Ánh mắt của mẹ và con gái giao nhau giữa không trung, vượt qua hai năm dài đằng đẵng, xuyên qua đám đông để gặp lại nhau.
Dung nhan có thể thay đổi, nhưng tình cảm sâu đậm không thể phai mờ.
Đôi mắt đã bị nhà tù vùi dập của Tống phu nhân bỗng bừng sáng, tình yêu thương, sự ngạc nhiên, bối rối, lo lắng đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại hy vọng được nhìn An Ninh thêm lần nữa.
"Nhìn cái gì, còn không mau đi!" Lính canh hung hăng đẩy Tống phu nhân một cái, bà suýt ngã. Tống lão gia vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống phu nhân, cúi đầu xin lỗi: "Dạ, dạ…"
Nhân lúc quay đầu, Tống phu nhân đã đưa ánh mắt lưu luyến cuối cùng về phía An Ninh, rồi dừng lại trên người ta.
Ta nhìn thấy trong mắt bà tràn đầy sự cảm kích, môi mấp máy nói hai chữ không thành tiếng: "Cảm ơn."