1

 

"Cộc cộc".

 

Một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên tiết trời mưa gió.

 

Ta thắp nến, khoác áo ngoài đứng dậy, bước tới cửa cẩn thận hỏi: "Ai đó?"

 

Một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên: "Tống Hành Vân."

 

Giọng nói này ta không thể nào quen thuộc hơn, vội vàng hạ then cửa mở cửa ra.

 

Chớp sáng rạch ngang bầu trời đêm, phát ra ánh sáng trắng, ta nhìn rõ người đàn ông bên ngoài.

 

Một chiếc áo tơi khoác trên người, chiếc nón rộng lớn hơi nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

 

"Mau vào đi."

 

Ta vội vàng đóng cửa, thắp đèn, ánh sáng mờ nhạt từ cây nến phủ kín cả căn phòng.

 

Chiếc áo tơi được tháo ra, Tống Hành Vân cẩn thận bế đứa bé trong lòng ra ngoài. Đứa bé đó xinh xắn như ngọc, được Tống Hành Vân bọc kín mít, đôi mắt to tròn như hạt nho đảo quanh, nhìn thấy ta liền bập bẹ mút ngón tay, nở một nụ cười.

 

Ta do dự: "Đây là… nhị tiểu thư?"

 

Tống Hành Vân nhìn bé, thần sắc phức tạp: "Phải."

 

Khi ta rời khỏi Tống phủ, nhị tiểu thư Tống Hành Vũ mới vừa hai tuổi, giờ chắc khoảng ba tuổi.

 

Tống Hành Vân vuốt nhẹ đầu nhị tiểu thư, nhìn ta khó nhọc mở miệng: "An Ý cô nương, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng.”

 

"Hiện nay gia đình gặp đại biến, tình cảnh nguy cấp, muội muội không có ai để gửi gắm, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian?"

 

Tống Hành Vân nói xong, ánh mắt rủ xuống: "Nếu cô nương không đồng ý, Tống mỗ sẽ tìm nơi khác."

 

Lúc này ta mới nhìn rõ trên áo ngoài của Tống Hành Vân còn dính những vết m.á.u lốm đốm.

 

Ta sửng sốt, ngay sau đó liền thốt lên: "Được."

 

Nhà họ Tống đối với ta có ân tái sinh, ta không phải là kẻ vô tình vô nghĩa.

 

Tống Hành Vân biểu cảm xúc động, dường như không ngờ ta lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy.

 

Hắn đặt nhị tiểu thư xuống, cúi mình nghiêm túc tạ ơn ta: "Ân đức của cô nương, tại hạ cả đời không quên."

 

Ta vội đỡ hắn dậy: "Đại công tử không cần như vậy, nếu không nhờ nhà họ Tống, ta bây giờ không biết đã bị bán đến nơi nào. Nhà họ Tống đối với ta mới là có đại ân."

 

Mắt Tống Hành Vân ửng đỏ, từ thắt lưng tháo xuống một miếng ngọc bội: "Đây là thứ duy nhất hiện tại ta có giá trị, để lại cho cô nương, tùy cô nương xử trí."

 

Hắn dường như có chút khó khăn, ánh mắt né tránh không dám nhìn ta.

 

Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tống Hành Vân, đại công tử nhà họ Tống, người xưa kia quang phong bái nguyệt, nay chỉ còn lại một miếng ngọc bội truyền gia để tặng người.

 

Ta nhận lấy.

 

"A Vũ sau này xin giao lại cho cô nương, theo họ cô nương, gọi là An Ninh."

 

2

 



Ta năm tuổi bị cha mẹ bán vào nhà họ Tống.

 

Một bao nhỏ gạo, một lạng bạc vụn, đổi lấy khẩu phần cho đứa em trai mới chào đời của ta.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhà họ Tống là một gia đình tốt, không khắt khe với người hầu, Tống phu nhân là một người rất đỗi hiền hòa, thấy ta đáng yêu liền đem ta theo bên mình.

 

Ta đã có một tuổi thơ vô lo vô nghĩ trong Tống phủ.

 

Tống Hành Vân lớn hơn ta hai tuổi, ta theo Tống phu nhân, thường xuyên gặp Tống Hành Vân.

 

Hắn được dạy dỗ rất tốt, tuy gia thế giàu có, nhưng không hề nhiễm chút nào thói kiêu căng ngạo mạn của con nhà giàu, đối đãi với người khác lễ độ ôn hòa, phong thái quý phái.

 

Hắn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, năm tuổi đã thuộc lòng kinh sách, bảy tuổi làm thơ, mười hai tuổi bài văn của hắn làm kinh động những nhà nho lớn ở kinh thành.

 

Năm mười tám tuổi ta quyết định rời khỏi nhà họ Tống, phu nhân tuy không nỡ, nhưng vẫn chuẩn bị mọi thứ cho ta chu đáo.

 

Mười ba năm ở nhà họ Tống, ta học được rất nhiều điều, điều mà ta tự hào nhất chính là kỹ nghệ nấu nướng.

 

Ta mở một tiệm bánh ở phía Tây thành, cuộc sống tuy bình lặng nhưng đủ để ta sống an ổn.

 

Nhưng chưa đầy một năm, nhà họ Tống gặp biến cố.

 

Không biết vì sao, cả nhà họ Tống bị bắt giam, toàn bộ tài sản bị tịch thu.

 

Khi ta nghe được tin tức, ta rất lo lắng, muốn tìm cơ hội gặp lại người nhà họ Tống. Nhưng không hiểu sao, lính canh rất nghiêm ngặt, dù ta có nói thế nào, đưa bạc ra sao, họ cũng không cho ta thăm tù.

 

Ta không biết Tống Hành Vân làm cách nào để ra khỏi ngục, còn mang theo nhị tiểu thư ra ngoài. Nhưng ta biết, nhà họ Tống đối với ta có ân, ta nhất định sẽ hết lòng chăm sóc nhị tiểu thư, chăm sóc An Ninh.

 

Tống Hành Vân sau khi để An Ninh lại chỗ ta liền rời đi, dặn dò ta không được nói với bất kỳ ai rằng hắn đã đến.

 

Ta gật đầu hiểu rõ.

 

Cửa đã khép lại, dấu vết Tống Hành Vân từng tới đã bị mưa gió âm thầm gột sạch.

 

Ta ôm An Ninh, để mặc An Ninh nắm tóc ta.

 

Tiểu An Ninh, từ nay về sau cô bé sẽ theo ta mà lớn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play