Trong nháy mắt, rất nhiều người đều hiểu ra, trách không được Dung chiêu nghi và Dương tiệp dư bất hòa, đổi lại là ai mà không khó chịu?

Vừa bước vào, ánh mắt Dương tiệp dư đã dừng lại trên người Dung chiêu nghi, như sợ người khác không biết nàng ta và Dung chiêu nghi bất hòa. Thấy Dung chiêu nghi không cười tươi như mọi khi, vẻ giận dữ trên mặt càng đậm.

Dương tiệp dư được cung nhân dìu, yếu ớt khom người hành lễ với Hoàng Hậu:

"Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, tần thiếp đến muộn, mong Hoàng hậu nương nương thứ lỗi."

Nàng ta cố tình nói ra câu Hoàng Thượng thương tiếc mình trước mặt mọi người, ai còn dám lắm miệng nói nàng ta đến muộn?

Hoàng hậu nương nương quả nhiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu: "Đứng dậy đi."

Dương tiệp dư không hề bất ngờ, ai chẳng biết Hoàng Thượng sủng ái ai thì Hoàng Hậu nương nương sẽ thiên vị người đó. Nàng ta đứng dậy còn cố ý vịn eo, rõ ràng là muốn khoe khoang tối qua mình được thị tẩm. Vân Tự thấy rất nhiều người đều lộ vẻ chán ghét trong mắt.
Edit: FB Frenalis

Hôm nay Dương tiệp dư rất đắc ý, cũng đúng thôi, hôm qua tân phi vào cung, Hoàng Thượng lại đến điện Trường Nhạc của nàng ta, chẳng phải đã đủ chứng minh nàng ta được sủng ái sao?
Thảo nào hôm nay nàng ta dám cậy sủng mà kiêu.

Sau khi ngồi xuống, nàng ta ngẩng đầu nhìn Dung chiêu nghi, cười nói:

"Hôm nay Chiêu nghi nương nương thật rạng rỡ, khiến tần thiếp cũng không dám nhận."

Luận về sự rạng rỡ, hôm nay ai sánh bằng nàng ta? Câu nói này rõ ràng là cố ý khiêu khích Dung chiêu nghi.

Dung chiêu nghi liếc nhìn nàng ta, có một khoảnh khắc, Dung chiêu nghi không muốn nói chuyện với kẻ ngu ngốc này. Kẻ ngu ngốc này cứ bắt chước nàng để tranh giành sủng ái, đúng là khiến nàng chướng mắt.

Chỉ mới được thị tẩm một lần mà thôi, nhìn bộ dạng vênh váo của nàng ta kìa, Dung chiêu nghi nhíu mày, lười biếng nói:

"Hôm nay Dương tiệp dư ăn nói thật thú vị."

Nàng biết rõ Dương tiệp dư muốn làm gì, bình thường nàng ta sẽ đáp trả rằng không bằng nàng, dù sao cây trâm vàng trên đầu Dương tiệp dư hôm nay có thể làm người ta lóa mắt, nhưng Dung chiêu nghi cố tình không làm theo ý nàng ta.

Dương tiệp dư nghẹn lời, mím môi.

Đức phi che miệng cười, màn tranh giành này thật mất mặt.
Hoàng hậu không để ý Dương tiệp dư, dặn dò các tân phi một hồi, rồi mới xoa nhẹ trán, vẻ mặt hơi mệt mỏi:

"Mẫu hậu gần đây thân thể không khỏe, cần tĩnh dưỡng, đợi mẫu hậu khỏe hơn, ta sẽ dẫn các muội đến cung Từ Ninh thỉnh an."

Mọi người vâng dạ, buổi thỉnh an kết thúc, Đức phi là người đầu tiên đứng dậy hành lễ rời khỏi cung Khôn Ninh.

Lư tài nhân có vị phân không cao, phải đợi những người có địa vị cao hơn rời đi hết mới đến lượt nàng ta. Vân Tự dìu Lư tài nhân vừa ra khỏi cung Khôn Ninh thì nghe thấy một tiếng động mạnh. Vân Tự và Lư tài nhân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tô mỹ nhân ngã nhào xuống đất, mặt đất không bằng phẳng, cú ngã có vẻ khá nặng, lòng bàn tay bị trầy xước, máu đỏ tươi chảy ra.

Mọi người ồ lên, tỳ nữ của Tô mỹ nhân lúc này mới phản ứng lại, kinh hãi kêu lên:

"Chủ tử!"

Lư tài nhân há hốc mồm, suýt nữa không kịp phản ứng, Vân Tự lặng lẽ kéo nàng ta một cái, Lư tài nhân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lùi sang một bên đến gần lối đi để tiện rời khỏi, lúc này nàng ta mới dám ngẩng đầu xem kịch.

Nàng ta kinh ngạc không thôi, nhỏ giọng nói với Vân Tự: "Ngay trước cửa cung Khôn Ninh, thật là điên rồi!"

Ai nói không phải, còn chưa ra khỏi địa phận cung Khôn Ninh mà đã gây ra chuyện này, chẳng phải là không coi Hoàng Hậu nương nương ra gì sao?

Vân Tự nhìn Tô mỹ nhân, vạt áo nàng ta dính bụi đất, lại thêm cú ngã bất ngờ cùng với vết thương ở lòng bàn tay, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt, vẻ thanh lệ thêm vài phần chật vật, khiến người ta không khỏi thương cảm.

Người va vào nàng ta là cung nữ của Dương tiệp dư, không ai biết là vô tình hay cố ý, nhưng với những hành động trước đây của Dương tiệp dư, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Va phải phi tần, cung nữ Nhã Linh của Dương tiệp dư không hề sợ hãi, ngược lại còn nhíu mày chất vấn:

"Tô mỹ nhân vội vàng làm gì, nếu va phải chủ tử nhà nô tỳ, người có gánh vác nổi không?"

Bạch Thược tức giận đến mức muốn cãi nhau với Nhã Linh, nhưng bị Tô mỹ nhân nhanh tay giữ lại. Bạch Thược cắn môi im lặng không dám gây thêm phiền phức cho chủ tử. Tô mỹ nhân ngẩng đầu nhìn Nhã Linh, sắc mặt tuy hơi tái nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh, khiến Nhã Linh có chút lúng túng, nàng ta theo bản năng dời mắt đi chỗ khác.

Tô mỹ nhân là người đứng đầu trong số các tân phi, xuất thân tốt, không ai biết nàng ta có thể vươn lên hay không.

Nhưng cũng chính vì vậy, mới càng khiến người ta kiêng dè.

Dương tiệp dư lúc này mới như vừa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, nàng ta che miệng:

"Ôi, sao lại để ra nông nỗi này, đồ nô tài ngốc nghếch, còn không mau đỡ chủ tử ngươi dậy."

Bạch Thược cố nén nước mắt đỡ chủ tử dậy. Tô mỹ nhân không khóc, chỉ khẽ rũ mắt xuống, không ai nhìn rõ cảm xúc của nàng ta.

Thấy vậy, Dương tiệp dư nheo mắt, cười nói:

"Nô tài của ta vụng về, không cẩn thận va phải Tô mỹ nhân, ta thay nó tạ lỗi với ngươi."

Ngữ khí Tô mỹ nhân quạnh quẽ: "Tần thiếp không dám nhận."

Là vô tình hay cố ý, trong lòng Tô mỹ nhân tự nhiên rõ ràng.

Thấy nàng ta không hề nao núng, Dương tiệp dư cũng mất kiên nhẫn, khẽ hất cằm xoay người rời đi, buông một câu:
"Truyền thái y cho Tô mỹ nhân."

Tô mỹ nhân vẫn bình tĩnh, kiểm soát cảm xúc rất tốt, khiến những người xung quanh không khỏi nhìn nàng ta với ánh mắt sâu xa. Dung chiêu nghi khẽ nhướng mày, gật đầu ra hiệu hồi cung.

Cung Khôn Ninh không có động tĩnh gì, chuyện này xem như dừng lại ở đây.

Nhưng trên đường hồi cung, Lư tài nhân lại chép miệng hai tiếng, khiến Vân Tự khó hiểu ngẩng đầu lên. Lư tài nhân mới hạ giọng nói:

"Cứ chờ xem, sẽ có trò hay để xem, Tô mỹ nhân không phải người dễ bị bắt nạt đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play