Editor: Frenalis
Tháng bảy đêm đen, ánh chiều tà dừng trên hoàng cung, phủ kín cung điện một lớp ánh sáng rực rỡ. Ngói lưu ly phản chiếu những tia sáng chói mắt, làm lòng người bỗng chốc hốt hoảng. Không lâu sau, đèn đuốc sáng rực như những vì sao đã nhanh chóng thắp lên trong cung, mang theo một bầu không khí căng thẳng không thể lý giải được, tràn ngập khắp nơi.
Trong hậu viện của điện Trung Tỉnh, những cánh hoa hải đường đỏ thắm lả tả rơi xuống. Một người lười biếng trốn ở đây, nửa dựa vào lan can, thỉnh thoảng khẽ vuốt nhẹ những cánh hoa rơi. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nàng trông như đang khoác một lớp ráng chiều đỏ thắm, nhuộm chút kiều diễm ướt át.
Khi Tiểu Dung Tử tìm tới, hắn bắt gặp cảnh tượng này. Đứng ngây người một lúc, ánh mắt hắn còn vương chút kinh diễm nhưng không dám nhìn thêm. Trong cung, mỹ nhân không thiếu, nhưng có người vẫn luôn nổi bật giữa đám đông ấy. Vân Tự tỷ tỷ là một trong số đó. Tiểu Dung Tử chẳng rõ điều này là may hay rủi. Dung mạo đẹp đẽ như vậy đáng ra là phúc, nhưng với thân phận của Vân Tự tỷ tỷ, liệu có thực sự là điều tốt? Tỷ tỷ học quy củ lễ nghi không kém ai, việc gì cũng làm thỏa đáng, nhưng suốt bao năm vẫn chỉ ở lại điện Trung Tỉnh, không được phân công đi nơi khác. Có lẽ dung mạo chính là gánh nặng của nàng.
Tiểu Dung Tử do dự một chút, rồi cúi đầu tiến tới, khẽ gọi:
"Tỷ tỷ."
Nữ nhân lặng lẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú hiện ra, lông mày lá liễu, mắt hạnh hơi cong ở đuôi, hai má trắng mịn ửng hồng như phù dung. Môi nàng tuy không tô son nhưng vẫn đỏ thắm. Gió thoảng qua mái tóc đen nhánh của nàng, khi nàng ngước lên, một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên khuôn mặt, thanh nhã mà đẹp đẽ. Nàng khẽ nhảy xuống khỏi lan can:
"Công công sai ngươi đến gọi ta?"
Nói xong, nàng cúi đầu chỉnh lại xiêm y, chuẩn bị đi ra ngoài. Tiểu Dung Tử vội ngăn lại:
"Không phải!"
Vân Tự ngước mắt nhìn Tiểu Dung Tử, vẻ khó hiểu. Tiểu Dung Tử có chút lúng túng, cúi đầu phủi lan can. Vân Tự thấy vậy, bước chân chậm lại, sau khi nghe hắn đề nghị ngồi xuống, nàng mới miễn cưỡng ngồi.
Edit: FB Frenalis
Nàng đã ở điện Trung Tỉnh hai năm, từ khi Hoàng Thượng lên ngôi và lần đầu tuyển cung nữ, nàng đã nhập cung. Sau khi học quy củ, nàng vẫn không được phân ra ngoài, cuối cùng do Lưu công công giữ lại ở điện Trung Tỉnh. Lưu công công đối xử với nàng không tệ, nên nàng cũng cảm thấy thoải mái khi ở đây. Thỉnh thoảng, Lưu công công lại tiếc nuối:
"Đáng tiếc ngươi có dung mạo thế này..."
Ông ấy không nói tiếp, nhưng nàng hiểu. Dung mạo như thế, nếu sinh ra là một chủ tử thì đó là điều đáng ao ước. Nhưng với thân phận của nàng, dung mạo chỉ mang lại rắc rối.
Cung nữ và thái giám vào cung theo những cách khác nhau. Cung nữ phải được chọn lựa kỹ càng, còn thái giám thì vào bất cứ lúc nào. Tiểu Dung Tử chỉ mới vào cung năm trước, khi đó hắn vừa trải qua nghi lễ hoạn. Có lẽ do xử lý không tốt nên đổ bệnh nặng. Nhìn hắn đáng thương, Vân Tự đã xin Lưu công công cho hắn một miếng thuốc.
Ai ngờ, Tiểu Dung Tử trong cơn mơ màng đã bật khóc, nói rằng chưa bao giờ có ai đối xử tốt với hắn. Về sau, Vân Tự mới biết Tiểu Dung Tử vốn là một đứa trẻ ăn xin, sau đó theo người ta chạy trốn đến kinh thành rồi vào cung làm thái giám để kiếm miếng cơm. Hắn thật sự rất đáng thương, nhưng dáng vẻ khóc lóc đến nức nở của hắn lúc đó khiến Vân Tự thấy thật kỳ quặc. Trải qua nhiều chuyện, hai người trở thành thân thiết nhất trong điện Trung Tỉnh.
Tiểu Dung Tử ngồi xuống cạnh nàng, nhưng không ngồi trên lan can. Sau khi lau lan can cho Vân Tự, hắn lại tự tiện ngồi xuống mặt đất, chẳng màng bẩn. Hắn luôn không quan tâm đến bản thân mình.
Vân Tự lắc đầu: "Ngươi cứ làm bẩn hết cả người, lát nữa công công có gọi, lại rối rắm cả lên."
Tiểu Dung Tử ngẩng đầu cười ngượng ngùng, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng phai nhạt. Vân Tự không hiểu, Tiểu Dung Tử đâu phải là người đa sầu đa cảm, hôm nay hắn sao vậy?
Thắc mắc, nàng hỏi thẳng: "Hôm nay ngươi làm sao? Có gì cứ nói thẳng."
Tiểu Dung Tử cúi đầu, do dự một lúc rồi lí nhí:
"Trong cung đang chọn tú nữ, sắp tới sẽ có phi tần mới được ban vị phân tiến cung. Tân phi vào cung, cung nhân cũng phải điều động. Đệ nghe Lưu công công nói, cung nữ hầu hạ chưa chắc đủ dùng, lâu rồi không chọn lựa cung nữ, có lẽ tỷ tỷ sẽ bị phân đi... hầu hạ tân phi."
Nói đến đây, giọng hắn chậm lại, rõ ràng không muốn điều này xảy ra.
Vân Tự khẽ cúi đầu, mắt nàng rũ xuống, hàng mi khẽ run. Nàng đã vào cung hai năm mà chưa từng rời khỏi điện Trung Tỉnh. Làm nô tài, nếu muốn leo cao thì phải theo hầu một chủ tử tốt, dựa vào đó mà thăng tiến. Khi mới vào cung, Vân Tự đã suy nghĩ về điều này. Hậu cung có Hoàng Hậu là tôn quý nhất, nhưng Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng là phu thê từ thuở thiếu niên, thân tín của nàng ấy đã sớm đầy đủ. Cung Khôn Ninh tuy là nơi tốt nhưng rất khó để vươn lên.
Đức phi cũng tương tự, nàng ấy còn có một hoàng tử, quanh nàng ấy sẽ chẳng thiếu người thân tín. Nếu đến cung Dực Hòa, có lẽ nàng cũng chỉ làm cung tì ở ngoại điện.
Nếu như vậy, chẳng bằng ở lại điện Trung Tỉnh.
Nhưng là...
Ánh mắt Vân Tự thoáng chút u ám. Dù suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút không cam. Nàng không mong ra cung, bởi ngoài kia không có ai chờ đợi nàng, cũng chẳng có người nàng muốn gặp. Ra cung chỉ khiến nàng càng thêm cô đơn, có lẽ ngay cả nơi để đặt chân cũng không có.
Nàng không thể ở điện Trung Tỉnh cả đời, đợi đến khi già rồi ra ngoài cưới gả.
Đang nghĩ ngợi, nàng nghe Tiểu Dung Tử hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ muốn đi sao?"
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis .
Tiểu Dung Tử ngồi dưới đất, vị trí thấp hơn hẳn, Vân Tự chỉ cần với tay là có thể chạm vào đầu hắn. Có lẽ vì hình ảnh ban đầu Tiểu Dung Tử để lại quá ấn tượng, nên nàng luôn cảm thấy hắn còn rất nhỏ. Nàng vỗ nhẹ lên đầu hắn, thẳng thắn đáp: “Tất nhiên là muốn đi, chẳng lẽ cứ ở mãi đây?”
Tiểu Dung Tử ngẩng đầu lên, lo lắng: "Nhưng hầu hạ chủ tử không phải chuyện nhẹ nhàng."
So với hiện tại, hầu hạ một vị tân phi vào cung có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vân Tự cười, đôi mắt cong cong: "Giờ cũng đang hầu hạ người thôi mà. Chỉ là hầu hạ một vị chủ tử hay nhiều người, có gì khác đâu."
Tiểu Dung Tử không đáp, hồi lâu mới cất tiếng, giọng đầy rầu rĩ: "Đệ biết rồi."
Vân Tự khẽ cười, trách hắn ngốc nghếch: "Đệ với ta không giống nhau. Đệ có thể ở lại điện Trung Tỉnh mãi, Lưu công công đối tốt với ta, ta sẽ nói với công công để ông ấy chiếu cố đệ."
Tiểu Dung Tử vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần tỷ tỷ vì đệ mà thiếu nợ nhân tình."
Màn đêm dần buông, bóng tối ngày càng dày đặc. Cả cung điện chìm vào sự tĩnh lặng, không một ai ngoài kia có chút động tĩnh. Mọi người trong cung đều biết rằng hôm nay Hoàng Thượng sẽ không đến hậu cung, vì thế tất cả bắt đầu tắt đèn và chuẩn bị nghỉ ngơi. Vân Tự cũng đứng dậy:
"Được rồi, mau trở về nghỉ đi, mai còn phải làm việc nữa."
Những cánh hoa hải đường còn sót lại nhẹ nhàng bay trong gió. Tiểu Dung Tử ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười khẽ của Vân Tự, đôi mắt nàng cong cong, rạng rỡ đến mức làm lu mờ cả hoa hải đường sau lưng. Hắn khẽ mím môi.
Lo lắng của hắn đâu phải vì việc hầu hạ chủ tử khó khăn?
Nhưng Tiểu Dung Tử chẳng thể nói được gì, hắn có quyền gì mà ngăn cản tỷ tỷ của mình?
Nói chuyện với Tiểu Dung Tử xong, trong lòng Vân Tự đã rõ. Nàng biết lần này chắc chắn sẽ được phân đến hầu hạ một vị chủ tử mới vào cung, nếu không, Lưu công công đã chẳng truyền tin cho Tiểu Dung Tử. Chẳng qua là ông ấy muốn nàng chuẩn bị tinh thần.
Sáng hôm sau, Lưu công công gọi nàng đến.
Trời hôm đó không mưa, nhưng thời tiết âm u khiến lòng người không khỏi phiền muộn. Vân Tự gõ cửa, tiếng gõ vang lên giòn tan: "Công công?"
"Vào đi."
Trong phòng không chỉ có Lưu công công mà Tiểu Dung Tử cũng ở đó. Vân Tự hơi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Lưu công công liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Dung Tử, hắn liền nhanh chóng rời đi. Vân Tự cúi đầu, yên lặng chờ đợi.
Lưu công công thở dài trong lòng khi nhìn thấy dáng vẻ đoan trang, ngoan ngoãn của nàng.
"Vân Tự, ngươi chắc đã đoán được lý do ta gọi ngươi đến hôm nay."
Vân Tự mỉm cười, gật đầu: "Vâng, con biết."
Lưu công công trầm ngâm một lúc, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng. Cuối cùng, Vân Tự khẽ cắn môi, nhẹ nhàng hỏi: "Công công đang lo lắng điều gì ạ?"
Lưu công công trừng mắt nhìn nàng, vẻ tức giận: "Biết rõ còn hỏi."
Điện Trung Tỉnh thường xuyên thay đổi cung nữ, nhưng Vân Tự lại là người ở lâu nhất. Nàng vào cung khi còn nhỏ, chỉ mới mười bốn tuổi, giờ đã vừa tròn mười sáu. Trông nàng đã trưởng thành hơn nhiều, khuôn mặt non nớt ngày nào giờ đã có phần chững chạc. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Lưu công công cũng phải công nhận rằng, ngoại hình xinh đẹp quả là một lợi thế.
Chính vì thấy nàng xinh đẹp và đáng thương, ông ấy mới để nàng ở lại điện Trung Tỉnh lâu như vậy.
Thời gian trôi qua, tình cảm giữa họ cũng trở nên thân thiết hơn. Lưu công công đã lớn tuổi, mặc dù ông ấy đã dứt bỏ mọi dục vọng, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút tình cảm. Lúc trẻ, ông ấy từng có một muội muội, nhưng nàng ấy đã không sống được lâu. Có lẽ vì thế mà ông ấy coi Vân Tự như nữ nhi mà đối đãi.
Những suy nghĩ này, Lưu công công chưa từng nói với ai, và cũng sẽ không bao giờ nói ra.
Ông ấy vốn là người không mơ ước gì xa xôi. Nếu có thể nhận được một nghĩa tử, đó đã là phúc phần. Mặc dù Vân Tự chỉ là một cung nữ, nhưng vì thực lòng yêu mến, ông ấy không muốn làm tổn hại đến thanh danh của nàng.
Đặc biệt là...
Lưu công công thở dài trong lòng. Ông ấy không thể cứ để Vân Tự mãi ở lại điện Trung Tỉnh, nhưng ông ấy cũng nhìn ra, trong lòng nàng có những toan tính riêng.
Điều đó cũng dễ hiểu. Với nhan sắc như nàng, lại không còn ai thân thích ngoài cung, có chút tham vọng cũng là lẽ thường tình.
Vân Tự bị mắng nhưng không hề khó chịu, chỉ khẽ cười đáp lại: "Công công thương xót con, nhưng con không thể ở mãi điện Trung Tỉnh được."
Lưu công công hừ một tiếng, không thèm đáp lại, mà chuyển sang chuyện khác. Ông ấy lấy ra một danh sách, trên đó ghi tên những vị phi tần mới vào cung và nơi ở của họ. Phần lớn danh sách này đều do Lưu công công chọn, sau đó trình lên Hoàng Hậu phê duyệt.
Điện Trung Tỉnh có quyền lực không nhỏ trong việc này.
Lưu công công chỉ vào danh sách: "Lần này có hai người nổi bật nhất, ngươi chắc cũng nghe qua rồi."
Vân Tự gật đầu. Đợt tuyển tú lần này, hai tú nữ nổi bật nhất đã được phong danh vị. Một người dung mạo xuất sắc, được phong làm mỹ nhân, gia thế cũng hiển hách, đứng đầu trong các tú nữ. Người còn lại thân phận tương đương nhưng chỉ được phong làm tài tử.
Vân Tự thấy Lưu công công chỉ vào tên của Lư tài nhân, liền ngẩng đầu nhìn, có chút khó hiểu.
Lưu công công nói với vẻ ẩn ý: "Ca ca của Lư tài nhân là cận thần của Hoàng Thượng, rất được sủng ái."
Vân Tự khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nói: "Là một vị chủ tử tốt."