Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu, nàng ấy sống tốt mới là điều quan

trọng nhất.

Nếu có một gia đình phù hợp có thể khiến Cố tỷ tỷ sống tốt,

nàng và Cố Đình Viễn sẽ làm mọi cách để thành toàn cho tỷ tỷ.

Nếu không có, Trần Bảo Âm hy vọng rằng Cố tỷ tỷ có thể vui vẻ

một chút, không bị trói buộc.

"Nếu không thì tỷ cứ coi như trước đây đã kết hôn đi, nhưng

người đó đoản mệnh chết rồi!" Thấy nàng ấy vẫn còn khóc, Trần

Bảo Âm không biết nên khuyên như thế nào, đành phải nghiêm

khắc hơn nói: " Quả phụ sẽ sống sao? Người ta vẫn sống, còn

muốn sống tốt. !"

Nghe câu này, Cố Thư Dung ngừng khóc, thở hát ra một cái.

Giống như một làn gió thổi vào lồng ngực phấn khích của nàng

ấy, khiến nàng ấy cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn vẻ mặt lo lắng cùng khích lệ của

Bảo Âm, nàng ấy không chịu được đành phải gật đầu: "Được."

Không có gả đi được thì rất mất mặt. Nhưng nếu đã gả cho ai

đó nhưng người kia đã chết, nàng ấy phải trở thành góa phụ, thì

sẽ không mất mặt.

Cố Thư Dung nghĩ về Phương Tấn. Coi như nàng ấy đã gả cho

Phương Tấn, nhưng Phương Tấn đã chết.

Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vui vẻ trở lại. Nàng ấy

nắm tay Bảo Âm nói: "Tỷ sẽ không quan tâm tới người ngồi lê đôi

mách nữa, cũng sẽ không vì những lời đàm tiếu mà thương tâm

nữa. Cảm ơn muội đã trấn an tỷ."

"Tỷ tỷ sao lại khách khí như vậy chứ? Chúng ta là người một

nhà mà." Trần Bảo Âm quan sát vẻ mặt của tỷ tỷ, thấy nàng ấy có

vẻ khá hơn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ đừng trách

muội vì nói quá nhiều là được rồi."

Nàng biết Cố Thư Dung không phải là người lòng dạ hẹp hòi,

nhưng cũng sợ Cố Thư Dung nảy sinh hiềm khích với nàng.

Cố Thư Dung mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Làm sao trách

muội được? Tỷ biết muội làm vậy là muốn tốt cho tỷ."

Bảo Âm hẳn không biết nàng ấy thích nghe điều này đến mức

nào.

"Tỷ đi nấu một bát canh ngọt." Nàng ấy lau nước mắt, vẻ mặt

rạng rỡ đứng dậy: "Hôm nay đẹp trời, tỷ phải làm tám món ăn."

Trần Bảo Âm ngay lập tức nói: "Muội làm với tỷ."

Giống như một con chim được tháo đi tảng đá đá khỏi đôi

cánh, Cố Thư Dung dần thay đổi, bộ dáng dịu dàng và dè dặt lúc

trước đã thay đổi, trở nên vui mừng táo bạo hơn.

Ai kéo nói ấy nói chuyện kết hôn, đều bị nàng ấy chắn họng.

Còn có người cố gắng khiêu khích nàng ấy và Bảo Âm, nói rằng

Bảo Âm không nghĩ cho nàng ấy, muốn để nàng ấy làm trâu làm

ngựa, cũng bị nàng ấy mắng cho một trận.

Sau một năm sống thoải mái, toàn thân Cố Thư Dung như

được tái sinh, bước chân như gió và giọng nói cũng lớn hơn một

chút.

"Con đang làm cái gì thế!" Trước khi đi, Đỗ Kim Hoa nắm lấy

tai nữ nhi mình,"Nương đã nói con cẩn thận! Mới chỉ mấy ngày về

đây ăn tết, con lại có thể hủy hoại thanh danh của mình được!

Chuyện đại cô tỷ của con, con nhiều lời làm gì hả?"

Cố Thư Dung trở nên lợi hại, mọi người đều nói là do Trần Bảo

Âm xúi giục, dạy hư người khác.

"Con có biết người ta đang nói gì về con không?" Đỗ Kim Hoa

ấn trán nữ nhi: "Nói con không có lòng tốt, muốn để đại cô tỷ

thành lão cô nương để sai khiến, trì hoãn việc chung thân đại sự

của người ta!"

Những lời này đương nhiên sẽ không nói ra trước mặt Đỗ Kim

Hoa, nhưng thôn lớn như vậy, ai giấu được đây. Đỗ Kim Hoa nghe

những lời này, đã rất tức giận.

"Vậy con có thể trơ mắt nhìn Cố tỷ tỷ khó chịu mà không nói

lời nào sao?" Trần Bảo Âm ấm ức nói: "Con thấy tỷ ấy rầu rĩ

không vui đã lâu, trái tim ai cũng là máu thịt, tỷ ấy đối xử với con

rất tốt nên con không thể đứng nhìn được."

Đỗ Kim Hoa tức giận nhìn nữ nhi, mấy lần muốn nói gì đó,

nhưng lời nói cứ quanh quẩn bên môi, cuối cùng thở dài: "Thôi."

Đứa trẻ đó là một người khốn khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play