Nghĩ thôi cũng biết họ chỉ đổi chỗ nói chuyện. Muốn nói nhưng

không dám nói ra lời không hay ở đây. Nhưng Cố Thư Dung lúc

này đã không còn để ý tới nữa.

Nàng ấy khoát khoát tay, đứng lên, do dự nói: "Bảo Âm..."

"Tỷ tỷ đừng để những lời đàm tiếu đó trong lòng." Trần Bảo

Âm sáng mắt nhìn nàng ấy: "Bọn họ chẳng có việc gì làm mới đi

nói những lời đó. Nếu tỷ tỷ để trong lòng, mới là nghĩ quẩn. Họ

về nhà hầu hạ nam nhân hài tử, sớm cũng quên những chuyện

ngồi lê đôi mách này từ lâu rồi. Mắc gì chúng ta cứ để trong

lòng!"

Cố Thư Dung cảm động, Bảo Âm thực sự là một cô nương tốt.

Nàng ấy muốn nói, được rồi, không nghe họ. Nhưng làm thế

nào có thể không nghe chứ?

Đây là Trần gia thôn, nàng ấy có thể không nghe, trở về kinh

thành thì sao? Hàng xóm cũng nói những lời này.

"Ôi." Nàng ấy không khỏi thở dài, lắc đầu cười khổ.

Trần Bảo Âm không đành lòng. Đi tới, nắm lấy tay nàng ấy

nói: "Tỷ tỷ, mạnh mẽ lên một chút! Ai nói tỷ, tỷ cứ đáp lại, lâu

dần sẽ không ai dám nói trước mặt tỷ nữa."

Cố tỷ tỷ là tính tình quá hiền hậu, coi trọng thể diện. Cuộc đời

vốn không phải như vậy, thông suốt được mọi chuyện trong

ngoài, mới có thể không bị khinh bỉ.

"Làm sao đáp lại được?" Cố Thư Dung thấp giọng nói. Nàng ấy

cũng muốn vậy chứ, lúc trước nàng ấy cũng một cô gái nương

thẳng thắn, nhưng đối với chuyện này nàng ấy không có tự tin,

luôn cảm thấy xấu hổ không dám mở miệng.

Trần Bảo Âm nói: "Tỷ không phải là không gả đi được, đúng

không? Có gì mà không nói lại được? Hơn nữa, tỷ không gả đi

được sao? Tỷ là không muốn gả!"

"Không kết hôn thì sao?"Nàng nhướng mày, lộ ra vẻ rất lợi hại:

"Không có cơm ăn không có nước uống sao? Không có nhà ở,

không cóp đường đi sao? Sợ gì chứ? Ai nói tỷ, tỷ cứ trả lời như

vậy! Không muốn gả đi , trong nhà có đệ đệ nuôi, cả một đời

không lo ăn uống, về già cũng có người hầu hạ, không cần ai

quan tâm!"

Cố Thư Dung nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt tràn

ngập ánh sáng cực kỳ rực rỡ.

"Tỷ tỷ, muội không phải trù ẻo tỷ." Trần Bảo Âm vội vàng giải

thích, sợ Cố Thư Dung hiểu lầm, giữ lại cái gai trong lòng.

Lời đã nói đến vậy rồi, không cần phải che giấu nữa, dứt khoát

nói ra điều đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay: "Chúng ta có thể

định được một hôn sự tốt đẹp là tốt nhất. Nếu không được,

chúng ta cứ nghĩ thoáng chút. Không phải chỉ là một lão cô bà

trong nhà sao? Vậy thì đã sao chứ?"

Nàng thực sự không cảm thấy lão cô bà có gì không tốt!

Cố Thư Dung nắm tay nàng, run rẩy dữ dội, môi mấp máy nói:

"Bảo Âm..."

Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt liền ứa ra, ướt đẫm khuôn

mặt.

Nàng ấy đợi câu nói này, không biết đã bao lâu rồi. Chỉ có

trong mơ mới dám nghĩ tới.

"Tỷ không trách muội, tỷ không trách muội, tỷ không trách

muội." Nàng ấy sợ Bảo Âm hiểu lầm, cố nén khóc: "Tỷ chỉ là

không ngờ tới, không nghĩ tới..."

Nàng không ngờ Bảo Âm lại tốt như vậy. Bảo Âm thực sự đã

nói với nàng ấy những mời chỉ có trong mơ cũng muốn nghe,

trong mơ mới dám nghĩ đến.

"Muội muội..." Nàng ấy nghẹn ngào không biết nên nói gì: "Tỷ

tỷ cám ơn muội!"

Nàng ấy đạt được kết quả, kết quả tốt đến không thể tin được.

Nhưng những giọt nước mắt nóng hổi nhỏ giọt trên mu bàn tay,

khiến nội tâm nàng ấy bỏng rát. Nàng ấy biết rằng đây không

phải là một giấc mơ.

Tảng đá lớn trong lòng nàng ấy rơi xuống đất. Trái tim vốn bị

áp bức đến mức không thể đập nổi bỗng nhiên tràn đầy sinh lực

bắt đầu đập mạnh.

Cố Thư Dung cảm thấy một cuộc sống mới, nàng ấy như sống

lại, từ đây có thể sống một cách thản nhiên, tự tin, không sợ hãi

bất cứ điều gì.

Thấy nàng ấy khóc sướt mướt như mưa, Trần Bảo Âm hoảng

sợ, ôm nàng ấy vào lòng an ủi: "Tỷ tỷ, Cố Đình Viễn và muội là

người thân của tỷ, bọn muội đều hy vọng tỷ sống tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play