Ngày đó, Cố Đình Viễn ở Hàn Lâm Viện "Đòi chết đòi sống",

Phùng Văn Bỉnh mắng hắn: "Ngươi là mệnh quan triều đình, phân

ưu vì Hoàng Thượng là bổn phận thuộc về ngươi, ngươi đang

tranh nháo không thôi ở thời gian làm công, chính là không làm

tròn trách nhiệm!"

Hắn lại ứng đối như vậy: "Ta dù là không làm tròn trách

nhiệm, cũng là ngươi làm hại! Ta nói, vì sao phu nhân ta không

duyên cớ bị khinh nhục, thì ra là đạo lý ở đây! Ngươi chính là

không muốn ta toàn tâm toàn ý làm việc cho Hoàng Thượng, mà

làm hại ta! Phùng Văn Bỉnh, tâm ngươi thật độc!"

Thì ra đều bị Hoàng Thượng biết được.

Cố Đình Viễn quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói.

Hoàng Thượng chỉ là chọc hắn mà thôi, hắn và Hoàng Hậu

giống nhau, cũng chưa từng gặp qua nam tử kiểu này, cực giác

thú vị. Về phần uy nghi gì của nam tử, thể diện gì của quan viên,

Hoàng Thượng cũng không để ý, chuyện có thể làm, chính là

quan tốt.

"Thôi, đứng lên đi." Hắn nâng tay lên: "Trẫm vừa mới chỉ nói

nhàn thoại vài câu với ngươi, hiện tại muốn nói chính sự với

ngươi."

Cố Đình Viễn không dám đứng dậy: "Thỉnh Hoàng Thượng

phân phó."

Hoàng Thượng nói: "Hoàng Hậu muốn gặp phu nhân của

ngươi, nàng đang mang long tử, cần phải duy bảo tâm tình thoải

mái. Ngươi trở về dặn dò phu nhân của ngươi, để nàng biết cái gì

có thể nói, cái gì không thể nói. Phải dỗ Hoàng Hậu vui vẻ, trẫm

sẽ có thưởng."

"Vâng, Hoàng Thượng." Cố Đình Viễn quỳ xuống đất tạ ơn.

Về đến nhà, Cố Đình Viễn nói việc này cho thê tử.

"Cái gì? Hoàng Hậu muốn gặp ta?" Nàng kinh ngạc nói, nhíu

mày lại: "Ta đã biết."

Còn không phải là dỗ quý nhân sao? Nàng lại không phải

không hiểu.

Cố Đình Viễn thấy nàng nhíu mày, trấn an nói: "Đừng lo lắng,

không phải chuyện xấu."

Trần Bảo Âm nói: "Ta biết được, nếu muốn vấn tội, sẽ không

để chàng báo cho ta."

Nếu Hoàng Hậu là chỗ dựa của Phùng gia, muốn sửa trị một

thần phụ nho nhỏ là nàng lại quá dễ dàng. Cần gì Hoàng Thượng

triệu kiến Cố Đình Viễn, dặn dò một hồi?

"Ừ." Cố Đình Viễn khẽ gật đầu: "Không cần lo lắng, vạn sự có

ta."

Trần Bảo Âm gật đầu.

Nàng là người có thân phận như vậy, đi yết kiến Hoàng Hậu sẽ

có chuyên gia dạy dỗ. Báo cho nàng Hoàng Hậu yêu thích, trong

cung có gì kiêng kị, còn sẽ đơn giản dạy dỗ nàng một ít lễ nghi.

Nếu không phải đặc biệt xui xẻo, nàng sẽ không trêu chọc tai

họa, Trần Bảo Âm cũng không lo lắng nhiều.

"Là Cố gia sao?" Ngày này, cửa viện bị gõ vang, truyền đến

một giọng nói xa lạ.

Trùng hợp, lễ hưu mộc Cố Đình Viễn ở nhà.

Hắn đi ra ngoài, mở cửa viện ra, nhìn người nói ở ngoài cửa:

"Đúng vậy, không biết ngài là?"

Người nọ ăn mặc giống một giang hồ, đặt một cái túi cao đến

đầu gối ở trên mặt đất, nói: "Người nhà ngài nhờ ta đưa đồ vật."

Mặt Cố Đình Viễn lộ vẻ ngạc nhiên, nhạc mẫu nhờ người mang

đồ vật lại đây? Thôn Trần gia cách kinh thành đi xe la hai ngày là

có thể đến, gì mà phải đến nỗi nhờ người đưa tới? Để nhị ca lái

xe tới, thuận tiện thăm Bảo Âm và Lan Lan, mới giống phong

cách của nhạc mẫu.

"Còn có một phong thơ." Người nọ lại lấy ra một lá thư nhăn

bèo nhèo từ trong lòng, đưa qua.

Đôi tay Cố Đình Viễn vội tiếp nhận, nói: "Mời ngài đi vào, uống

một ngụm trà, nghỉ chân một chút."

"Không được." Người nọ xua tay: "Nếu các ngươi hồi âm, vậy

đến địa chỉ này tìm ta, ta chỉ dừng lại ở kinh thành ba bốn ngày."

Nói xong, báo ra một địa chỉ.

"Cảm ơn lão huynh." Cố Đình Viễn thấy hắn không đi vào,

chắp tay nói lời cảm ơn.

Người nọ đáp lễ, rất nhanh xoay người rời đi.

"Ai vậy?" Trần Bảo Âm từ phía sau đi tới, nhìn túi cũ nát ở cửa,

lại nhìn nhìn thư trong tay Cố Đình Viễn.

Cố Đình Viễn khom lưng xách túi lên, không tính nặng, ước

chừng mười mấy cân, không biết là cái gì. Một tay hắn đóng lại

cửa viện, nói: "Tặng đồ."

Vào sân, Cố Thư Dung từ trong phòng bếp ra hỏi một câu: "Ai

vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play