Vốn là phu nhân Trịnh quốc công tiến cung bồi nàng nói

chuyện. Vì chọc nàng vui vẻ mà nhắc tới việc này.

Khác còn thôi, vị Cố phu nhân kia trước khi đi lừa người một

bộ trang sức, khiến Hoàng Hậu cảm thấy rất thú vị. Chờ Hoàng

Thượng đi vào Duyên Đông Cung, nàng đỡ bụng nhỏ hơi phồng

lên, cười tiến lên nói: "Thỉnh Hoàng Thượng an."

"Không cần đa lễ." Hoàng Thượng đi nhanh tiến lên, tiếp nhận

cung nữ đỡ lấy nàng.

Một tay Hoàng Hậu nắm lấy cổ tay của hắn, nghiêng đầu nhìn

hắn cười nói: "Hôm nay mẫu thân ta tiến cung, có nói một

chuyện thú vị."

Hoàng Thượng ôm lấy nàng, ngồi ở trên giường phượng, nghe

xong, cười nói: "Vậy đã thú vị? Nàng chỉ biết thứ nhất, không biết

thứ hai."

"A?" Hoàng Hậu hiếu kỳ nói: "Còn có ẩn tình gì sao?"

Hoàng Thượng nói tình hình ở Hàn Lâm Viện cho nàng nghe.

Nghe tới lời Cố Đình Viễn nói ra "Ta sẽ đâm đầu chết", Hoàng

Hậu cả kinh trợn tròn đôi mắt, miệng đều không khép được:

"Này, này..."

Thứ nàng kiến thức hạn hẹp, lớn như vậy, lại chưa từng gặp

qua không nam tử bực này.

"Trương học sĩ thấy bọn họ nháo đến không ra gì, nên cho bọn

họ nghỉ nửa ngày, để cho bọn họ xử lý thỏa đáng lại đi làm."

Hoàng Thượng lắc đầu cười nói.

Hoàng Hậu nghe đến đó, khẽ nhíu mày: "Vị Cố Trạng Nguyên

này, có chút chẳng phân biệt công và tư."

Hắn là quan viên triều đình, dù là có phân tranh với đồng liêu,

cũng nên trong lén lút mới đúng. Sao có thể gây rối ở Hàn Lâm

Viện?

"Hắn không phải là một quan viên tốt, nhưng lại là một trượng

phu tốt." Hoàng Thượng nói.

Hoàng Hậu cúi đầu, ôn nhu nói: "Hoàng Thượng nói đó chính

đúng."

Thế nhân đều cảm thấy, đường đường nam tử hán đại trượng

phu, lại học thái độ phụ nhân, đòi chết đòi sống rất là mất mặt.

Hoàng Hậu lại cảm thấy, người được hắn bảo vệ rất là may mắn.

Nàng bắt đầu sinh ra tò mò với Trần Bảo Âm, nói: "Đáng tiếc

lấy quan chức của Cố Đình Viễn, phu nhân của hắn không đủ tư

cách vào cung, nếu không ta ngược lại muốn trò chuyện với

nàng."

Lấy thân phận địa vị thấp, đối mặt với nữ tử huân quý lại đanh

đá làm càn, gan lớn như đấu. Hoàng Hậu chưa thấy qua, nàng

cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Chỉ nghe đã tưởng tượng ra một bộ

dáng ngọn lửa ở trong đầu, dã tính khó thuần.

"Hà tất câu nệ với quy củ này?" Hoàng Thượng nói: "Nàng là

Hoàng Hậu, muốn gặp người nào triệu kiến là được."

Hoàng Hậu liếc hắn một cái, trong mắt bắn ra vui mừng, cúi

đầu nói: "Vậy ta sẽ triệu kiến."

Hoàng Thượng lắc đầu, cảm thấy Hoàng Hậu của hắn chỗ nào

cũng đều tốt, chỉ là lá gan hơi nhỏ, đặc biệt tuân theo quy củ,

vạn sự không dám khác người.

"Về sau việc nhỏ này, nàng trực tiếp quyết định là được." Hắn

vỗ về cái bụng của Hoàng Hậu, thuận miệng nói.

Hoàng Hậu rũ mắt, trả lời giống lúc trước: "Vâng, Hoàng

Thượng."

Hoàng Hậu muốn triệu kiến thê tử của thần tử, vốn dĩ không

liên quan đến chuyện của Hoàng Thượng, nhưng hắn rất coi

trọng Hoàng Hậu của mình, hơn nữa muốn nhìn Trạng Nguyên

lang chính mình khâm điểm một chút, vì thế bớt thời giờ gọi vào

bên người nói chuyện.

"Trẫm nghe nói, không lâu trước đây ngươi và Phùng Văn Bỉnh

có chút tranh chấp?" Hoàng Thượng nói.

Cố Đình Viễn quỳ xuống nói: "Thần có tội."

Hoàng Thượng hỏi: "Ngươi có tội gì?"

"Thần ứng toàn tâm toàn ý làm việc vì Hoàng Thượng, nhưng

thần không có, còn quấy rầy đại nhân khác làm công, thần có

tội." Cố Đình Viễn đáp.

"Ngươi đã biết được, vì sao còn dám như thế?" Hoàng Thượng

hỏi.

Cố Đình Viễn đáp: "Thần từng đồng ý với nội tử, cả đời này

bảo vệ nàng, thần không thể nói không giữ lời."

"Ngươi có biết, trung nghĩa khó lưỡng toàn, ngươi có tình có

nghĩa với thê tử của ngươi, nhưng chính là bất trung với trẫm."

Hoàng Thượng nói.

Cố Đình Viễn trầm mặc, sau đó nói: "Thỉnh Hoàng Thượng thứ

tội."

"A, ngươi cảm thấy mình có tội sao?" Hoàng Thượng dựa ở

trên long ỷ, đáy mắt mỉm cười: "Trẫm nghe nói, ngày đó Phùng

Văn Bỉnh chỉ trích ngươi không làm tròn trách nhiệm, ngươi nói là

hắn làm hại ngươi. Hôm nay trẫm hỏi tội ngươi, ngươi còn cảm

thấy oan uổng sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play