Kỳ thi xuân sắp tới, kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt. Bảo Âm

ở trong khách điếm cả ngày thì còn được, nếu mà ra cửa đi dạo,

khó tránh khỏi chuyện đụng tới người quen lúc trước. Tố vô cũ

oán, gặp mặt thì xấu hổ. Có những chuyện không vui, sợ khiến

nàng lúng túng.

Đỗ Kim Hoa nghe vậy, vẻ mặt giật mình. Thì ra là thế, bà lại

không nghĩ tới chuyện này.

Bảo Nha Nhi không phải đứa nhẫn nhịn được, nếu nàng đi đến

kinh thành, nhất định sẽ muốn đi dạo đây đó. Cho dù mình đi

theo, nhưng một bà già như bà, nếu gặp phải những quan to quý

nhân kia, sao có thể bảo vệ được Bảo Nha Nhi?

Không nói ai khác, ngay cả nhũ mẫu của người ta bà cũng

không đấu lại.

Nhìn lại con rể, lại vừa lòng thêm một phần. Hắn nghĩ tới

chuyện mà bà không nghĩ tới được, trong lòng bà rất vui mừng!

"Được rồi." Bà xụ mặt: "Chờ tới lúc ngươi đi xem yết bảng, lại

nói chuyện này."

Cố Đình Viễn lập tức vái lạy: "Đa tạ nhạc mẫu thông cảm."

Đa tạ gì mà đa tạ? Bà lo cho khuê nữ của mình, còn cần hắn

cảm ơn sao? Bà răn dạy hắn vài lần, rồi nói: "Ngươi tự cẩn thật

chút, hiểu không?"

"Hiểu ạ." Cố Đình Viễn trả lời.

Kiếp trước, hắn đã thua trong tay đồng nghiệp, đột nhiên có

được cơ duyên này. Nếu lại ngã xuống lần nữa, lần này chưa chắc

hắn lại nhận được cơ duyên này lần nữa. Lần này, hắn không cho

phép xảy ra sai lầm gì nữa.

Ăn một bữa cơm, hai người đi về.

Trần Bảo Âm như chạy trốn, vội vã rời đi.

Đỗ Kim Hoa kéo nàng vào trong phòng, hỏi nàng hai ngày này

ăn gì, làm gì, mấy giờ rời giường vân vân. Sau đó lại bắt đầu dạy

bảo nàng, bảo nàng sửa lại tính tình, bỏ cái tôi xuống.

Bà nói, Cố Đình Viễn không giống với nam nhân khác. Như cha

nàng Trần Hữu Phúc, là một kẻ vô dụng, không cần trông coi làm

gì. Nhưng Cố Đình Viễn là một bảo tàng, nàng phải canh giữ.

Giữ hắn, giống như đang giữ những ngày tháng tươi đẹp của

mình. Lúc này, nàng không đi theo cũng không sao. Nhưng về

sau, không thể không để bụng.

Đã đi cách ra khoảng ba tiểu viện, nhưng Trần Bảo Âm cúi

đầu, cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Cứ

như lòng ngực bị đè nén lại, vô cùng khó chịu.

Cố Đình Viễn phát hiện, chờ tới lúc ra khỏi thôn, trước sau đều

không có người, lặng lẽ nắm tay nàng, hỏi nàng: "Sao lại không

vui rồi?"

Trần Bảo Âm dùng sức vẫy hai lần, không giãy ra được, bĩu

môi nói: "Còn không phải là vì chàng!"

Cố Đình Viễn khiêm tốn hỏi: "Xin mời Trần tiên sinh chỉ giáo."

Người này! Trần Bảo Âm trừng mắt liếc hắn một cái, cảm thấy

hắn không có chút tính nóng giận nào. Đá hòn đá nhỏ trên

đường, nói: "Không có gì."

Những lời mà Đỗ Kim Hoa nói với nàng, đương nhiên không

thể nói với hắn.

Cái gì mà phải giữ hắn, xem hắn như bảo bối, nói cho hắn rồi,

cái đuôi của hắn còn không vểnh lên trời luôn?

Huống hồ, Trần Bảo Âm cũng không làm ra tư thái kia được.

Tính khí gì đó, đúng là nàng có. Nàng chính là người tâm cao khí

ngạo, không muốn nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình, tức

giận vì hắn thưởng cho tiểu thiếp, bực mình vì hắn đi đêm không

về, lại còn tan nát cõi lòng vì hắn nạp thiếp.

Một số người, như dưỡng mẫu của nàng, sau khi tan nát cõi

lòng thì không hàn gắn lại được nữa, mà là phong bế nội tâm,

không bao giờ trông chờ gì nữa. Một số người khác, thì như các

tẩu tử của nàng, luôn cãi nhau với thiếp thất, rồi lại cãi nhau với

trượng phu, biến mình thành bộ dáng mặt xám mày tro, còn

tưởng rằng bôi son phấn lên thì che dấu rất tốt.

"Nàng không nói, vậy ta đây đoán thử nhé?" Cố Đình Viễn nói.

Ai muốn hắn đoán? Trần Bảo Âm cũng không muốn nói chuyện

này. Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn không thể đoán trúng, vì thế

nói: "Được, chàng đoán đi."

Cố Đình Viễn liền nghi ngờ nói: "Có phải nhạc mẫu bảo nàng

đối xử tốt với ta?"

Trần Bảo Âm lé mắt nhìn hắn, mím môi không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play