Môi mở ra rồi khép lại, muốn phản bác, lại cảm thấy cả người

không còn sức lực gì, nàng không mở nổi miệng.

Ngay cả Đỗ Kim Hoa cũng nói như thế.

Nàng là người bà yêu nhất, đến mức đào tim đào phổi ra mà

đối đãi, nhưng ngay cả bà cũng nói vậy.

"Con đừng có kiêu ngạo." Đỗ Kim Hoa liếc nàng một cái, rải

toàn bộ thóc lép ra ngoài, nắm lấy tay khuê nữ nói: "Ta biết con

nghĩ cái gì. Con không muốn quản lý hắn, cứ để cho hắn tự đề

phòng, nếu hắn không phòng được thì đều là lỗi của hắn, có

đúng không?"

Chẳng lẽ không đúng hay sao?

"Con không muốn sống nữa sao?" Chỉ nghe Đỗ Kim Hoa nói:

"Hắn bị nữ nhân khác mê hoặc rồi, con còn được cái gì nữa? Con

định bị hưu rồi về nhà, hay là tiếp tục làm vợ chồng với hắn, mỗi

ngày đều khó chịu?"

Trần Bảo Âm cúi đầu, cắn môi không nói.

"Con gả cho hắn rồi, thì cứ sống cho tốt, chuyên tâm nghĩ xem

làm sao để sống cho thật tốt." Đỗ Kim Hoa dạy dỗ: "Đừng cứ

suốt ngày không để tâm chuyện gì cả, chờ lâu ngày, sẽ có lúc con

hối hận!"

Trần Bảo Âm muốn phản bác. Hối hận? Nàng sẽ không bao giờ

hối hận!

Nhưng nàng không muốn nói thêm gì với Đỗ Kim Hoa nữa. Lời

nói của Đỗ Kim Hoa, nàng không thích nghe.

Vốn đang êm đẹp vì được về nhà, lại phải nghe một bụng

những lời mình không thích nghe, miễn bàn buồn bực bao nhiêu.

"Có nghe không?" Đỗ Kim Hoa đưa một ngón tay chọt trán

nàng.

"Dạ nghe." Trần Bảo Âm nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đỗ Kim Hoa vừa thấy nàng như vậy, đã biết là nàng không

nghe lọt, thở dài đầy tâm trạng, nói: "Ta biết con không thích

nghe. Nhưng không thích nghe cũng phải nghe. Không chỉ phải

nghe, mà con còn phải dẫn ta vào kinh. Ai bảo ta là nương con

làm chi? Con gọi ta là nương, vậy thì việc này phải nghe theo ta!"

Dù thế nào đi nữa thì bà cũng phải nhìn thấy Cố Đình Viễn thi

xong, toàn tu toàn vĩ, thuận thuận lợi lợi, mới an tâm được!

Trần Bảo Âm cả kinh mở lớn miệng: "Nương!"

Nàng còn định bằng mặt không bằng lòng, ngoài miệng thì

đồng ý, thực tế thì tránh trong tiểu viện ở trấn trên. Chỉ cần nàng

không về nhà, sao nương biết được nàng có đi hay không?

"Có gọi thiên vương lão tử cũng vô dụng!" Đỗ Kim Hoa nói, hất

tay nàng ra, đi vào phòng.

Trong phòng, mọi người đang nói về quy trình của kỳ thi xuân,

chủ yếu là Cố Đình Viễn nói, mọi người nghe.

Đỗ Kim Hoa tiến vào, Cố Đình Viễn liền ngẩng đầu nhìn qua,

ánh mắt đối diện người phía sau nhạc mẫu, hơi hơi sửng sốt.

Trần Bảo Âm nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

"Các ngươi khởi hành vào ngày nào?" Đỗ Kim Hoa đi vào hỏi.

Cố Đình Viễn nháy mắt hiểu được, vì sao thê tử lắc đầu với

hắn. Vội đứng lên, khom người cúi đầu lạy: "Không dám làm

phiền ngài, ta và Bảo Âm có thể lo được."

Lúc nãy còn nói hắn tự đi, không dẫn theo Bảo Nha Nhi. Đỗ

Kim Hoa hừ một tiếng trong lòng, nói: "Ngươi đi thi, không lẽ để

Bảo Nha Nhi chờ ở khách điếm hay sao? Ai ở cùng nàng?"

Kinh thành to như vậy, Bảo Nha Nhi lẻ loi một mình, nàng lại

trẻ tuổi xinh đẹp, sao có thể yên tâm? Nghĩ đến đây, có chút

không vui với Cố Đình Viễn. Lạc quan gớm đấy nhỉ!

Cố Đình Viễn không chút hoang mang, đáp: "Vậy thì không đi,

mình ta đi là được."

Đỗ Kim Hoa lập tức trợn mắt, mình hắn đi? Không phải vừa

mới nói muốn đi cùng Bảo Nha Nhi hay sao? Người này, rất không

thành thật!

Bà sắp tức giận, lại nghe thấy Cố Đình Viễn nói: "Nương, ta có

lời muốn nói với ngài."

Dứt lời, đi ra ngoài trước.

Sắc mặt Đỗ Kim Hoa không tốt. Hai đứa này, liên hợp với nhau

trước rồi đúng không, sao lại có nhiều chuyện muốn nói với bà

như vậy chứ?

Nhưng bà vẫn đi theo ra ngoài: "Ta cũng muốn nghe xem,

ngươi muốn nói cái gì."

Sau khi rời khỏi, Cố Đình Viễn vái lạy một cái, sau đó nói: "Lần

này nếu dẫn Bảo Âm đi cùng ta, thật sự không thích hợp."

Trong

ánh mắt muốn nổi giận của Đỗ Kim Hoa, hắn nói

r

a

nguyên do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play