Mùng 3 Tết, Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương về nhà mẫu

thân. Lần này, người trong nhà ít đi, chỉ có ba người Trần Hữu

Phúc, Đỗ Kim Hoa và Trần Bảo Âm.

Đồ ăn đều có sẵn, màn thầu hấp từ năm trước, bánh bao, thịt

viên chiên, có thể ăn đến mùng sáu. Trần Bảo Âm xuống bếp,

đảo chút mỡ lợn, dùng miến, cải trắng và thịt viên làm một nồi

canh.

"Bảo Nha Nhi, con còn có tay nghề này sao?" Đỗ Kim Hoa

choáng váng. Quả thực bà không tin đây là khuê nữ làm!

Bà vẫn cho rằng Bảo Nha Nhi sẽ không làm được gì! Dù sao,

ngay cả giặt quần áo nàng cũng không biết! Nếu không phải tận

mắt nhìn thấy thì bà cũng không thể tin!

Trần Bảo Âm cười giảo hoạt: "Con biết."

Thêu thùa nàng không biết. Nhưng trù nghệ thì nàng biết một

chút, dù sao nàng cũng tham ăn! Từ nhỏ đã được ngon nên cũng

rất tò mò đồ ăn ngon như vậy làm ra như thế nào, càng muốn tự

tay làm để hiếu kính Hầu phu nhân, vì thế đã luyện ra kỹ năng trù

nghệ này.

"Lúc trước không có chỗ để con khoe khoang." Trần Bảo Âm

nói: "Không phải con không muốn hiếu kính người. Đỗ lão thái

thái, năm mới, chúng ta không nên hiểu lầm."

Đỗ Kim Hoa tức giận nhìn nàng một cái: "Ai hiểu lầm con."

Vô cùng vui mừng rồi ăn cơm.

Khuê nữ biết nấu cơm, bà vui mừng khôn xiết, ăn xong miệng

nói: "Sau này không được làm nữa."

"Tại sao?" Trần Bảo Âm nhìn về phía bà.

Đỗ Kim Hoa hận sắt không thành thép nói: "Con mà làm thì

đều muốn con làm! Con có hiểu không? Nhìn nhị tẩu của con

xem, trời sinh là ngươi có may mắn, học hỏi một chút!"

Là mẹ chồng, Đỗ Kim Hoa không ưa con dâu thứ hai. Nhưng

làm mẫu thân ruột, Đỗ Kim Hoa phải nói, bà cũng muốn khuê nữ

như vậy. Sau này gả cho Cố Đình Viễn, cũng không làm gì cả, để

cho Cố Đình Viễn làm. Không phải hắn rất có năng lực sao? Có

thể nấu ăn, sẽ máy vá, để cho hắn làm!

Nếu hắn bận rộn vậy thì thuê người hầu, dù sao cũng đừng để

Bảo Nha Nhi dính tay. Không cần giặt ủi và nấu ăn, không quan

tâm đến bất cứ điều gì, là người có phúc!

Trần Bảo Âm cười cười, không tranh luận với mẫu thân, sảng

khoái gật đầu: "Con đều nghe mẫu thân!"

Những người không làm việc thì phải lo lắng, hoặc làm việc mà

vẫn phải lo lắng, nếu không thì quyền lực ở đâu? Không làm gì

cả, đó là phế vật, không có quyền lực.

"Đừng để cho người khác biết Bảo Nha Nhi biết nấu cơm, nghe

không?" Đỗ Kim Hoa quay đầu dặn dò lão nhân.

Thật ra Trần Hữu Phúc rất không đồng ý, là nữ nhân của gia

đình không phải là muốn giúp trượng phu dạy con sao? Bảo Nha

Nhi biết làm, vậy để cho nàng làm! Nhưng lão thê như vậy, ông

sợ bị đánh, vì vậy ông kéo mí mắt của mình xuống, trả lời: "Nghe

rồi."

Nhưng lúc Đỗ Kim Hoa đi rửa chén, ông vẫn lặng lẽ nói với

khuê nữ: "Đừng nghe mẹ con, con mà không chịu làm gì thì sẽ bị

nhà trượng phu ghét bỏ."

Thật ra Trần Bảo Âm và Trần Hữu Phúc không quá thân, người

phụ thân này rất nhàm chán, không thích nói chuyện, cũng không

thích nói giỡn, người trong nhà nhiều chuyện cũng nhiều nên

nàng cũng không thân thiết với ông. Nhưng dù sao cũng là phụ

thân ruột, lúc nàng mới tới, đệm cỏ trải vẫn là ông tự tay cắt rồi

lại tự tay làm.

"Sao vậy?" Nàng cười nói: "Phụ thân sợ con bị hưu* về sao?"

*Ly hôn.

Trần Hữu Phúc trừng mắt: "Ai dám hưu con? Lão tử không để

hắn yên đâu!"

Nhà có nhi nữ bị hưu, danh tiếng đó còn có thể nghe được

sao?

Ngay sau đó ông nói: "Vì vậy, con nên làm việc chăm chỉ,

đừng để người ta có chuyện nói."

Trần Bảo Âm không nói gì với Trần Hữu Phúc nữa, nàng cười

nói: "Được, con nhớ kỹ."

Tiếng bánh xe lộc cọc dần dần đến gần, một vị khách bất ngờ

đến: "Trần thúc, năm mới vui vẻ!"

Chỉ thấy xe lừa dừng ở bên ngoài hàng rào, một nam nhân

mặc áo gấm đỏ, ăn mặc sáng sủa nhảy xuống xe, không phải

Triệu Văn Khúc thì là ai?

"Trần thúc, chúc mừng năm mới."

"Trần cô nương, chúc mừng năm mới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play