Trong lòng nàng ấy suy nghĩ, Trần Bảo Âm cũng đang nói:

"Ngày mai chúng ta đến nhà ông bà ngoại nên cũng không ở

nhà."

Cố Thư Dung lập tức hỏi: "Đỗ gia ở đâu? Xung quanh chúng ta

dường như không có thôn xóm họ Đỗ."

Trần Bảo Âm trả lời: "Có chút xa, cách bảy tám thôn."

"Đúng là hơi xa." Cố Thư Dung nói: "Tuy nhiên mọi người có

xe la nên cũng không sao."

Trần Bảo Âm nói: "Vâng, nữ quyến như muội thì ngồi xe, phụ

thân và ca ca muội sẽ đi bộ."

Nói được một lát thì bên ngoài vang lên âm thanh cáo từ của

Cố Đình Viễn, Cố Thư Dung lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Hôm

khác đến chỗ tỷ ngồi một chút, tỷ muội chúng ta nói chuyện một

lát."

Trần Bảo Âm đáp: "Vâng."

Cố Thư Dung cũng không buông nàng ra, kéo tay nàng lên rồi

đi ra ngoài cửa. Trần Bảo Âm nhẹ nhàng giãy một chút nhưng

không tránh được, lập tức đi theo ra ngoài.

Đứng ở cửa, chỉ thấy Cố Đình Viễn đứng trong sân, nhìn về

phía nàng, trong mắt tràn đầy sắc mặt vui mừng. Trong lòng

nàng xấu hổ, mím chặt môi, hung hăng trừng qua. Ai ngờ, trong

mắt Cố Đình Viễn càng thêm sáng, nhìn như còn muốn đi tới.

Cố Đình Viễn rốt cuộc không dám đi tới, chỉ là trong mắt ẩn

giấu ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng. Sau đó, đi theo Cố Thư

Dung cáo từ rời đi.

Nam nhân này. Trần Bảo Âm mím môi, trong lòng hơi xấu hổ,

lại có chút vui vẻ.

Dần dần, nàng cũng hơi hơi thích hắn. Hắn giống như một gốc

hoa lan trên núi, thanh nhã u lệ, không giống với những người

khác. Nàng nghĩ, nếu sau khi hắn trúng cử nhân, vẫn đến cầu

hôn, hơn nữa vẫn giữ lời hứa lúc trước thu nhận ba người con

cháu của Trần thị vào cửa thì nàng... sẽ đồng ý hắn!

"Bảo Nha Nhi? Bảo Nha Nhi?" Tôn Ngũ Nương đi tới, kéo

nàng: "Gọi muội mấy tiếng rồi. Đang nghĩ gì đây?"

Đỗ Kim Hoa cũng đi tới, tét một cái vào vai nàng, hạ thấp âm

thanh nói: "Người đã đi không thấy bóng dáng đâu rồi vẫn đứng

nhìn! Còn không biết xấu hổ sao?"

Trần Bảo Âm bị vạch trần, trên mặt không nhịn được nhưng lại

không chịu thua, miệng cứng rắn nói: "Con cứ nhìn! Sao vậy?

Nhìn hắn còn muốn đòi tiền sao?"

"Con nói linh tinh gì vậy!" Đỗ Kim Hoa tức giận đến mức đánh

nàng.

Bốp bốp, tất cả đều là tiếng vỗ tay vào áo bông, Trần Bảo Âm

không đau không ngứa nói: "Mẫu thân, con mặc quần áo mới,

bên trên không có bụi, không cần vỗ nữa."

Được rồi, lần này lại còn châm lửa, thấy vẻ mặt của mẹ chồng

không ổn, Tiền Bích Hà lập tức đi ngang qua nàng: "Mẫu thân,

bên ngoài lạnh, chúng ta mau vào phòng nói chuyện."

Thật sự kéo người vào phòng, cuối cùng liếc Trần Bảo Âm một

cái, bảo nàng đừng kiêu ngạo như vậy.

"Nhị Lang không làm ta tức giận thì lại tới người này!" Đỗ Kim

Hoa tức giận không chịu nổi: "Kiếp trước lão nương làm chuyện

tốt gì mà lại mang tới một người đòi nợ như vậy!"

Năm mới, cho dù bà tức giận nhưng lời "gây nghiệt" cũng

không dám nói.

Tiền Bích Hà lập tức nói: "Bảo Nha Nhi của chúng ta rất hiếu

thuận, lão thái thái cả thôn có ai có bao lì xì dày như của người

chứ?"

Đúng vậy. Đỗ Kim Hoa nghĩ đến 666 đồng tiền mà khuê nữ

niêm phong cho bà, không nhịn được nở nụ cười: "Nó sợ ta đánh

nó!"

"Nào có chứ, đó là Bảo Nha Nhi hiếu thuận." Tiền Bích Hà nói.

Nhưng không? Nhiều như vậy Đỗ Kim Hoa không nhận còn

muốn tức giận. 666 văn tiền, hiện tại đối với Trần gia thì không

tính là số tiền quá lớn nhưng lại là may mắn lấy lòng, Đỗ Kim Hoa

vô cùng hài lòng.

Bà không đề cập đến những gì nàng vừa nói, tất cả mọi thứ đã

biến mất, nói: "Bảo nó vào đi, bên ngoài lạnh."

"Này!" Tiền Bích Hà nói.

Mùng 2 Tết, Đỗ Kim Hoa dẫn cả nhà về Đỗ gia chúc Tết.

Năm trước đều là Lâm Lang, bây giờ đổi thành Bảo Âm, không

thể thiếu giải thích một chút. Nhưng Đỗ Kim Hoa không muốn

nhắc nhiều, năm mới bà không muốn làm cho mình không thoải

mái, cũng không muốn làm cho Bảo Nha Nhi khó chịu, vì thế đơn

giản nói một câu "ôm nhầm với người khác" rồi không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play