Trên gương mặt của ba thím không hề có chút ngượng ngùng nào, lớn tiếng nói: "Nương hắn nói, hắn không xứng cưới ngươi, mà muốn nhận ngươi là con gái nuôi!"

Trần Bảo Âm giả vờ như không biết trước, thể hiện ra khuôn mặt ngạc nhiên.

Triệu Văn Khúc lúc này lại cười không nổi nữa, hắn nghi ngờ nhìn qua, rồi quay đầu lại nhìn Trần Bảo Âm. làm thế nào mà? Chẳng lẽ lão thái thái thực sự muốn nhận nàng là con gái nuôi của mình sao?

Nếu những lời này vừa nói ra thực sự chỉ là muốn nàng làm con gái, không thể cưới về làm tức phụ, khiến cho Triệu Văn Khúc sinh ra cảm giác kinh ngạc ở trong lòng, hắn có chút không tin về việc lão thái thái sẽ thay đổi tính tình như vậy, hay là đã có cao nhân nào đó đã bày cho bà ta một chiêu như vậy?

"Nương ta nói sao?"

Hắn đi tới hỏi bà thím kia một câu:

"Nương nói thế nào? Chẳng lẽ chỉ nói cho mình ngươi biết sao?"

Lão thái thái đã hối lộ được bao nhiêu người cho cái cục diện này vậy?

Chỉ nghe thấy bà thím kia "Haizz" một tiếng rồi nói: "Làm gì có chuyện nói cho một mình ta biết? Lúc đó ta đang ngồi ở đây thì nương của ngươi đang ở trong xe ngựa, bà ta nói một mình, cho nên chúng ta đều nghe thấy!"

Triệu Văn Khúc cau mày.

Sau đó thì nghe thấy ở chỗ dưới tàng cây liễu lớn truyền đến mấy tiếng vang:



"Đúng đấy, lúc ấy ta ở nơi đó cũng nghe thấy vậy, thật sự nghe thấy như vậy."

"Còn không phải sao? Ta chưa từng thấy lão thái thái nhà ngươi có dáng vẻ xấu hổ như vậy."

Mọi người đều rất hào hứng. Danh tiếng của Triệu lão thái thái là gì? Chính là không tốt hơn danh tiếng của Triệu Văn Khúc bao nhiêu. Sinh ra được một nhi tử hỗn trướng không được giáo huấn tốt thì nương của hắn cũng không phải người tốt, càng không cần phải nói ra làm gì?

Kết quả ra sao? Bà ta không xứng với Bảo Nha Nhi! Vốn là đến để cầu hôn, nhưng sau khi gặp Bảo Nha Nhi thì lại cảm thấy không xứng! Bảo Nha Nhi có năng lực đến như vậy, khiến cho tất cả bọn họ rất tự hào, đây là Bảo Nha Nhi của thôn Trần gia bọn hol

"Triệu tài chủ, ngươi đừng có mà để ý đến Bảo Nha Nhi nữa, nương của ngươi đã nói ngươi không xứng với Bảo Nha Nhi của chúng ta."

Mọi người sôi nổi lên tiếng.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Văn Khúc đã không còn bộ dáng của nụ cười nào nữa. Trong lòng của hắn chỉ cảm thấy hơi khó chịu, tại sao nương hắn lại nói hắn không xứng? Không xứng thì không tới cầu hôn là được rồi. Tại sao lại nói ra để mọi người đều biết chứ?

"Nương nhờ ta gửi cho các ngươi ba mươi bộ bút và giấy mực."

Hắn mang theo vẻ mặt ủ rũ liếc nhìn đám người đang ở dưới gốc cây liễu lớn, sau đó thu ánh mắt lại rồi nói với Trân Bảo Âm:

"Đồ đã giao tới, ta đi đây."



Nói xong, hắn không đợi hai người hầu mà quay người rời thôn.

Bởi vì hắn phải nhanh chóng về nhà gặp lão thái thái để hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Là do lão thái thái thực sự coi thường hắn, vì nhận con gái nuôi mà dam một chân lên người hắn hay còn điều gì khác?

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu từ phía sau: "Trời ơi! Ba mươi bộ bút, mực, giấy và nghiên mực!"

"Một bộ thôi mà người của thôn chúng ta cũng tiếc tiền mua nữa!"

"Đừng nói như vậy, không phải ngươi đã từng mua một bộ rồi kêu Bảo Nha Nhi chép sách sao?"

"Ngay cả bọn nhỏ cũng không có một bội"

"Lão thái thái thật hào phóng!"

"Chẳng lẽ bà ta thực sự muốn nhận Bảo Nha Nhi làm con gái nuôi sao?" "Bảo Nha Nhi, có muốn nhận không?"

Triệu Văn Khúc đi chậm lại một chút, chỉ nghe ở phía sau truyền đến giọng của Trần Bảo Âm nói: "Cái này không phải tặng ta, là đưa cho bọn nhỏ, cho nên ta nói thì không tính, nhưng bọn trẻ nói thì tính."

"Oal"

Mọi người đều hưng phấn. Bọn nhỏ thì biết cái gì? Nói ra thì đều là người trong nhà quyết định. Cái đó thì tất nhiên là bọn họ muốn nhận rồi, tại sao lại không nhận chứ? Đó là bởi vì nó quá đắt, cho nên bọn họ không thể mua nổi thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play