Những học sinh khác do dự nhìn nhau, không ai nói nữa - tiên sinh chỉ có một bộ bút mực giấy và nghiên mực, ai nấy đều biết dù có bị phạt cũng nhất thời không đến lượt mình.
"Tốt."
Trần Bảo Âm gật đầu, lần này bước ra khỏi phòng.
Không lâu sau, nàng bước bê hai cái bát vào.
"Của con."
"Của con."
Lần lượt đặt một bát nước trước mặt Kim Lai và Trần Tùng Đình, nói:
"Viết đi. Mỗi người viết năm lần. Những người khác giám sát."
Kim Lai và Trần Tùng Đình c.h.ế.t lặng.
Những học sinh khác cũng sửng sốt, sau đó là "Phụt" một tiếng, không biết là ai bắt đầu, sau đó tất cả đều cười to lên.
"Tiên sinh?"
Trân Tùng Đình không thể tin mà nhìn vào bát nước trước mặt.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ con..."
Trần Bảo Âm nhẹ nhàng gật đầu:
"Đúng vậy, con có thể chấm nước một cái rồi viết lên bàn."
Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại cung cấp cho bọn nó bút, mực, giấy và nghiên mực sao? Thưởng là thưởng, phạt là phạt, nếu biến phạt thành thưởng, liệu đối với những đứa trẻ có quy củ khác có công bằng không?
Nhìn thấy Kim Lai và Trần Tùng Đình đang viết trên bàn bằng ngón tay nhúng nước, nàng hài lòng gật đầu. Sau đó mới xoay người đi tới cửa, nói với nam tử đã đứng đó một lúc:
"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
Quả nhiên là một nữ tử cổ hủ và nhàm chán.
Triệu Văn Khúc chưa nói gì đã mỉm cười trước, trên khuôn mặt đáng yêu của hắn lộ ra một chút nho nhã lễ độ, hắn chắp tay hành lễ một cách tùy ý: "Tại hạ là Triệu Văn Khúc."
Trên gương mặt của Trần Bảo Âm không có gì khác thường, lại hỏi:
"Triệu công tử có việc gì sao?"
Sau khi Triệu Văn Khúc báo ra tên họ, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, muốn xem biểu cảm của nàng. Nhưng thấy trên gương mặt của nàng không lộ ra bất kỳ một tia chán ghét hay sợ hãi nào, không khỏi cười nói:
"Ngươi không biết ta? Chưa từng nghe ta sao?"
Danh tiếng hôi thối của hắn vang danh mười dặm tám thôn cũng có thể ngửi được, cô nương gia nào nghe nói đến hắn đều không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Ta có nghe nói rồi."
Lại thấy sắc mặt của Trần Bảo Âm vẫn lãnh đạm, nói: "Ác bá Triệu tài chủ."
Triệu Văn Khúc sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười, như thể đã nghe thấy thứ gì đó rất hay. Vốn bản thân hắn còn cho rằng nàng chưa nghe nói về hắn, nhưng thật không ngờ lại không phải?
Hắn cười ngặt nghẽo đến mức nước mắt suýt trào ra, khiến tất cả những đứa trẻ ở phía sau học đường đều ngước mắt nhìn ra ngoài.
Trần Bảo Âm xoay người giáo huấn một câu rồi bước ra ngoài.
Triệu Văn Khúc đi theo, lau nước mắt rồi vừa cười vừa nói:
"Đúng vậy, ta chính là ác bá Triệu tài chủ."
Trong mắt hắn hiện lên vẻ tự ti u ám, ngay sau đó là cảm thấy hứng thú.
"Ngươi không sợ ta sao?"
Đây là người mà lão thái thái chọn cho hắn sao? Cuối cùng vẫn là tốt hơn những người trước, ít nhất là không sợ hắn.
"Đây là thôn Trần gia."
Trần Bảo Nhân liếc hắn một cái.
Đây là thôn Trần gia, chung quanh có họ hàng láng giềng, là lãnh thổ của chính nàng, nàng sợ cái gì? "Lá gan của ngươi lớn đấy."
Triệu Văn Khúc nói, thẳng người vươn vai.
"Nương của ta rất thích ngươi, muốn cho ngươi làm tức phụ của ta."
Bây giờ nàng có sợ không?
Phi. Trong lòng Trần Bảo Âm nói rằng, Triệu lão thái thái hiện tại tuyệt đối không thể muốn nàng làm con dâu Triệu gia, nhưng Triệu Văn Khúc lại dám nói như vậy.
"Bảo Nha Nhi, hắn gạt ngươi đấy!"
Lúc này, một bà thím chen vào nói.
Trần Bảo Âm ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt nàng xuất hiện rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi dưới gốc cây liễu lớn cách đó không xa, tụ tập không ít người đứng hoặc ngồi, có người đóng đế giày, có người may xiêm y, có người cắn hạt dưa. Còn bà thím nói chuyện vừa nay đã đi ra khỏi phạm vi của cây liễu lớn, khoảng cách đến chỗ nàng rất gần, dường như vừa rồi đang dỏng tai nghe ngóng bọn họ nói chuyện với nhau vậy.