Hai ngày liền không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Caspar Phoenix trong lãnh thổ Costa Rica, lòng Vincent đang nóng như lửa đốt.

Cục trưởng đã gọi cho anh ta nhiều lần vào hôm nay, nhưng Vincent chỉ có thể liên tục lặp lại lời xin lỗi và hứa sẽ sớm có kết quả.

Sự việc này thật sự rất kỳ lạ. Không chỉ họ không tìm thấy ai ở Costa Rica, mà ở những nơi khác, các đặc vụ được cử đi cũng không nhận được bất kỳ thông tin nào phản hồi. Caspar Phoenix dường như đã bốc hơi, hoàn toàn biến mất giữa biển người.

Nhưng điều đó hẳn là không thể. Dù cho anh ta có khả năng ẩn mình ở một góc nào đó của Trung Mỹ, cô gái vô tội kia chắc chắn sẽ không tự nguyện từ bỏ mọi thứ để cùng anh ta trốn chạy.

Không...cũng không hẳn. Có thể Phoenix đã dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ cô gái đó chăng?

Nếu vậy, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn. Dù không phải là không thể tìm thấy họ, nhưng việc đó sẽ tốn rất nhiều thời gian, trong khi Vincent lại đang cực kỳ thiếu thời gian!

Nhưng đúng lúc Vincent đang dần cảm thấy tuyệt vọng, anh ta đột nhiên nhận được tin từ bộ phận kỹ thuật. Noah Volvitz trước giờ luôn ở Trung Quốc, bất ngờ có động thái mới: một giờ trước, anh ta đã mua hơn hai mươi vé máy bay từ Trung Mỹ đến khắp nơi trên thế giới!

Thông tin này ngay lập tức khiến Vincent phấn chấn. Noah Volvitz chắc chắn không dại dột rời khỏi Trung Quốc, nên hẳn là anh ta đang che giấu giúp cho em họ kiêm người kế nhiệm của mình, Caspar Phoenix.

Dù anh ta đã mua nhiều vé, nhưng số sân bay ở Trung Mỹ không nhiều và các tuyến bay cũng rất hạn chế. Họ sẽ có cơ hội sử dụng phương pháp loại trừ để tìm ra vé nào là đúng!

Thời gian vô cùng hạn chế, chuyến bay sớm nhất đã bắt đầu kiểm vé, các chuyến khác cũng đang trong quá trình làm thủ tục. Vincent lập tức triệu tập tất cả các đặc vụ còn ở Langley, cố gắng tìm ra câu trả lời từ hơn hai mươi tấm vé, đồng thời điều động các đặc vụ đang ở Trung Mỹ đến các sân bay gần nhất.

Rất nhanh chóng, ba chuyến bay không rõ số hiệu đã thu hút sự chú ý của họ. Thông thường đây là các chuyến bay tư nhân nên rất khó để tra cứu thông tin chính xác. Vincent gần như có thể chắc chắn Phoenix đã chọn một trong ba chuyến này.

Chuyến thứ nhất bay từ Costa Rica đến Thổ Nhĩ Kỳ.

Chuyến thứ hai từ Nicaragua đến Hồng Kông.

Chuyến thứ ba từ El Salvador đến Bolivia.

Những điểm xuất phát này đều là các quốc gia ở Trung Mỹ, họ thường giữ thái độ trung lập hoặc lưỡng lự trong chính trị. Còn về đích đến, chẳng hạn Thổ Nhĩ Kỳ và Bolivia có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với họ. Nhưng người Mỹ có thể miễn thị thực khi đến Bolivia, trong khi Thổ Nhĩ Kỳ thì chỉ cần trả tiền là có thể lấy được visa tại sân bay.

Hồng Kông lại càng thú vị hơn. Trước đây, Snowden từng chọn nơi này làm điểm trung chuyển, dù lúc đó tình hình rất mập mờ, nhưng cuối cùng họ không chấp nhận ông ta.

Tuy nhiên, mười năm đã trôi qua, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Vincent không chắc liệu Caspar Phoenix chọn nơi này chỉ để che giấu hay đó thật sự là đích đến của anh ta.

Họ nhanh chóng loại trừ tuyến từ Costa Rica đến Thổ Nhĩ Kỳ, vì trong hai ngày qua họ đã sử dụng lực lượng chống ma túy lục soát Costa Rica mà không tìm thấy gì. Nếu Phoenix thật sự có mặt ở đó, họ đã có thể bắt giữ anh ta trước khi anh ta kịp làm thủ tục.

Hai nơi còn lại thì không chắc chắn lắm, vì tầm với của họ hiện tại không đủ dài. Vì vậy, xác suất là 50-50.

Vincent không thể chắc chắn hoàn toàn, nên chỉ có thể phân tán lực lượng, cử các đặc vụ nhanh chóng đến hai sân bay đó.

*

Phoenix suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận chọn vài tuyến bay, cuối cùng đặt dịch vụ thuê chuyến bay riêng qua một trang web bán vé lớn. Sau đó mới ngừng việc ném tiền qua cửa sổ.

Nhưng Lộ Giai không quan tâm đến suy nghĩ của Phoenix. Cô không thèm liếc nhìn anh, chỉ ngồi trong phòng chờ hạng sang, liên tục nhìn đồng hồ, mong họ sớm lên máy bay rời khỏi nơi quỷ quái này!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhân viên phục vụ riêng với thái độ niềm nở cuối cùng cũng báo rằng chiếc máy bay tư nhân họ thuê đã đến sân bay quốc tế Managua, sau đó hướng dẫn họ làm thủ tục an ninh, chờ xe đưa đến bãi đỗ máy bay tư nhân.

Lộ Giai thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này vẫn chưa có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Khi chuyến bay về nước đã gần kề, niềm vui và sự phấn khích vì sắp được về nhà tràn ngập trong cô. Cô không kìm được mà nghĩ, nếu có thể cất cánh thuận lợi, cô sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Về nước, về nhà.

Lộ Giai đã mong mỏi mười mấy ngày nay, cuối cùng điểm đến đã gần trong tầm tay.

Nhưng cô lại không biết ngay lúc này, hai đặc vụ của CIA đã đến sân bay trước họ và yêu cầu nhân viên tại đây cấm chuyến bay của họ cất cánh.

Nhân viên sân bay nghe vậy thì vô cùng khó hiểu, hai người nhìn nhau, một trong số họ bật cười gượng, "Xin hỏi, các ông có văn bản pháp lý liên quan không? Chúng tôi không có quyền làm việc đó."

Tất nhiên là họ không có.

Vì chuyện này không thể công khai. Hơn nữa, Caspar Phoenix đang sử dụng hộ chiếu của Noah Volvitz, một tỷ phú và nhân vật nổi tiếng trong giới công nghệ, nên họ không thể có lệnh bắt giữ. Việc đó sẽ gây ra một vụ bê bối lớn và có thể làm hỏng mọi việc.

"Vậy...các anh có nhìn thấy người này không?"

Hai người đưa ra tấm ảnh để hỏi nhân viên lễ tân, nhưng vì Phoenix luôn đeo kính râm, nhân viên ở đây không hề có ấn tượng về anh, nên chỉ đáp theo thủ tục, "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng."

Việc không thể xác nhận liệu Phoenix có ở sân bay hay không khiến họ không thể báo cáo cấp trên để nhận hỗ trợ nhanh hơn.

Bộ phận kỹ thuật hiện đang bận kiểm tra các camera giám sát tại nhiều sân bay, nhân lực thiếu hụt khiến họ không thể đặc biệt tập trung vào sân bay ở Nicaragua ngay lập tức.

Họ chỉ có hai người, không còn cách nào khác mà đành chia nhau hành động, hy vọng có thể lấy được thông tin chính xác hơn trước khi đưa ra hành động tiếp theo.

Tuy nhiên, họ cũng không phải dạng vừa. Một trong các đặc vụ sau khi suy nghĩ đã suy đoán mục tiêu đi máy bay tư nhân chắc chắn sẽ được phục vụ chu đáo, liền trực tiếp tiến về phòng chờ hạng sang.

Gần như ngay lúc đó, khi Phoenix theo sau Lộ Giai bước vào lối đi dành cho khách VIP, anh lập tức chú ý thấy một người đàn ông da trắng kỳ lạ đang bước vào nhìn quanh quất.

Anh lập tức cảnh giác. Phoenix không dám lên tiếng, nhưng ngay lập tức dùng thân hình cao lớn của mình để che chắn cho Lộ Giai, sau đó kéo thấp mũ xuống, cúi đầu và nhanh chóng bước vào lối đi do nhân viên chỉ dẫn.

Anh không chắc liệu đối phương có phát hiện ra mình hay không. Phoenix nghĩ có lẽ là không, nhưng vẫn tăng tốc và cau mày bước đến gần nhân viên, giả vờ không kiên nhẫn mà nói: "Tôi có việc gấp, có thể khởi hành ngay sau khi lên máy bay không?"

Lộ Giai cảm thấy hơi lo lắng lập tức quay đầu nhìn Phoenix. Cô không chắc anh phát hiện ra điều gì hay chỉ đơn thuần là muốn thúc giục. Nhưng họ sắp được lên máy bay rồi!

Trước đây Lộ Giai nói rất hay rằng cô sẽ không do dự rời xa Phoenix để tránh bị phát hiện, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, cô mới nhận ra mình không cam lòng. Họ đã đến trạm xe chuyên chở tại lối đi VIP, chỉ một chút nữa là lên máy bay!

Nhưng...Lộ Giai càng không muốn bị liên lụy vào lúc này!

Tiếp tục ở lại để lên máy bay cùng Phoenix hay lập tức quay người rời đi, tất cả chỉ trong một suy nghĩ của cô. Tuy nhiên, với lượng thông tin ít ỏi hiện tại, cô không thể chắc chắn liệu anh đã thật sự bị "bọn họ" phát hiện hay chưa. Sự không cam tâm chịu thiệt khiến cô vẫn hy vọng rằng có thể cô đang suy nghĩ quá nhiều, nên chưa thể đưa ra quyết định.

Trong khi đó, Phoenix vẫn rất bình tĩnh. Anh hiểu rõ thủ đoạn của họ. Nếu đặc vụ kia thật sự xác định được anh đang ở đây, thì ngay cả khi không chắc chắn, đối phương cũng sẽ làm mọi cách để xông vào sân bay tạo ra hỗn loạn, làm trì hoãn chuyến bay và chờ đợi sự hỗ trợ tiếp theo.

Quan trọng hơn, Phoenix biết rõ anh không phải là người duy nhất hành động. Người có được thông tin thẻ tín dụng của anh chắc chắn cũng sẽ không ngồi yên.

Phoenix nghĩ đến đây liền vừa đưa tay ra an ủi Lộ Giai đang chuẩn bị rời đi, vừa chăm chú nhìn chiếc bộ đàm trên người nhân viên. Chỉ cần có bất kỳ thông tin nào về việc máy bay bị hoãn, anh thậm chí không cần Lộ Giai nói gì mà sẽ lập tức sẽ đẩy cô ra xa, để cô không bị liên lụy bởi kế hoạch trốn thoát của mình.

Tuy nhiên, mười phút trôi qua, Lộ Giai và Phoenix thậm chí đã đến được máy bay tư nhân mà họ đặt trước. Đội ngũ tiếp viên đang cung kính chờ đợi họ, chiếc bộ đàm vẫn không phát ra bất kỳ thông tin nào. Lúc này Phoenix mới không nhịn được mà cười nhẹ, cúi đầu nhìn Lộ Giai vẫn đang lo lắng bên cạnh để trấn an: "Yên tâm, chúng ta không bị phát hiện đâu."

"Tôi vừa làm vậy chỉ để hỏi xem họ có thể cất cánh nhanh hơn không thôi. Được rồi...lên máy bay thôi."

— Phoenix biết cuối cùng mình đã thắng cược.

Để có thể cùng Lộ Giai đến đích an toàn, cũng như để cô không lo lắng và sợ hãi, Phoenix vẫn quyết định không cho cô biết sự thật.

Đây sẽ là lần cuối cùng anh nói dối Lộ Giai.

Dù biết khi đến Hồng Kông vẫn còn một trận chiến khó khăn đang chờ đợi, nhưng ít nhất trong chuyến bay dài mười mấy tiếng này, Phoenix có thể tạm thời thư giãn bên cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play