Phoenix thành thạo dùng tiếng Tây Ban Nha để thương lượng với nhóm du khách đang dừng chân bên hồ Nicaragua ngắm cảnh. Khi nhìn thấy những tờ đô la mà Phoenix đưa ra, đối phương rõ ràng đã xiêu lòng.

Lộ Giai dù chỉ học được những câu tiếng Tây Ban Nha đơn giản từ Phoenix, nhưng qua giọng điệu và biểu cảm, cô chắc chắn đối phương đã đồng ý với yêu cầu của họ. Trong lòng không kìm nổi sự vui mừng, cô vụng về cảm ơn người đàn ông xa lạ bằng tiếng Tây Ban Nha.

Lộ Giai vài phút sau đã ngồi trên xe. Cô lúc này mới có tâm trạng để ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ cần chờ đến khi tới sân bay Managua, mua vé máy bay về nước và những đau khổ mà cô đã trải qua cùng Phoenix sẽ kết thúc.

Nghĩ đến đây, cô quay sang nhìn Phoenix đang ngồi bên cạnh.

Thật tốt, cô thật sự không thể chịu đựng thêm nữa.

Nhưng khi nhớ lại bí mật mà Phoenix đã tiết lộ đêm qua, hình ảnh của lão Lộ lại thoáng hiện lên trong đầu cô.

Cô thật lòng rất muốn, rất muốn tìm được ông, nhưng có lẽ bản thân nên buông bỏ sự cố chấp và hòa giải với chính mình – với nỗi đau về việc bị cha ruột bỏ rơi.

Quan trọng hơn, sau những gì xảy ra đêm qua, Lộ Giai không muốn dính líu thêm bất cứ chút nào với Phoenix nữa. Dù sao thì cuộc gặp gỡ của họ hoàn toàn là một sai lầm.

Nhà của cô ở Trung Quốc, bạn bè và gia đình đều ở Trung Quốc, trở về nhà chính là điều mà cô mong muốn nhất lúc này.

Lộ Giai càng thêm quyết tâm, khung cảnh thiên nhiên nguyên sơ và tươi đẹp đang lùi dần về phía sau khiến cô gần như run rẩy thở ra một hơi thật sâu.

Hai giờ sau, một thành phố được sắp xếp như bàn cờ hiện ra trước mắt Lộ Giai, đặc trưng của phong cảnh Trung Mỹ hiện rõ trong tầm mắt. Bầu trời xanh thẳm và sắc màu rực rỡ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Người lái xe cứ huyên thuyên suốt đường đi, cố gắng bắt chuyện với họ, nhưng Phoenix dường như không có hứng thú, còn Lộ Giai thì không hiểu tiếng Tây Ban Nha nên chỉ có thể ngại ngùng nói lời xin lỗi bằng tiếng Anh.

Dù vậy, người lái xe vẫn rất vui vẻ vì đã nhận được một món tiền hậu hĩnh. Đường phố Nicaragua không có tên, nhưng nhờ vào sự chỉ dẫn của hệ thống định vị, việc lái xe rất dễ dàng, anh ta cofnn chu đáo đưa họ đến thẳng cửa sân bay.

Trước khi xuống xe, Phoenix đã bỏ ra một trăm đô la để mua lại kính râm của người du khách đó. Lộ Giai nhanh chóng hiểu ra nên cũng đeo kính râm lên, vì trong sân bay có camera giám sát, họ vẫn có khả năng bị "bọn họ" phát hiện dù đã đổi hộ chiếu.

Sân bay Managua tuy không hoành tráng như ở quê nhà, nhưng thiết kế mái vòm cũng khá độc đáo. Tuy nhiên, lúc này Lộ Giai chẳng có tâm trạng nào để ngắm nhìn kiến trúc, vừa xuống xe đã vội vàng đến quầy vé, cô định mua vé tại chỗ.

"Xin chào, chuyến bay sớm nhất đến Thượng Hải là khi nào?"

Lộ Giai nhìn nhân viên trước mặt, sau đó lo lắng hỏi bằng tiếng Anh.

May mắn thay, người đó hiểu tiếng Anh nên cúi xuống tra cứu sau khi hiểu ý của Lộ Giai, "Xin hãy đợi một chút."

Lộ Giai cảm thấy có điều gì đó quen thuộc liền quay đầu lại, nhưng cô chỉ thấy Phoenix dường như vô tư dựa lưng vào quầy, có lẽ đang xem xét vị trí của các camera an ninh xung quanh. Lo sợ sẽ bị liên lụy vào phút cuối, cô dịch người qua một bên, giả vờ như không đi cùng anh.

Dù gì họ cũng sẽ sớm chia tay, tốt nhất là bây giờ, để cô có thể tránh xa những nguy hiểm mà anh mang lại.

Dẫu sao thì giữa họ cũng chỉ có một lần hành động nông nổi trong cơn say, cô sẽ coi như đó là do bị chó cắn.

Động tác của Phoenix hơi khựng lại khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Giai. Anh đẩy chiếc kính râm trên mặt, sốt ruột liếm đôi môi khô khốc, rồi quay lại nói điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha với nhân viên trước mặt.

Nhân viên lúc đầu đang tra cứu vé cho Lộ Giai liền ngẩng đầu lên, sau một khoảnh khắc ngập ngừng, cô ấy nhìn người đàn ông đeo kính râm trước mặt với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ, rồi gật đầu và cũng nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha.

Lộ Giai theo phản xạ bắt đầu nghi ngờ và lo lắng về cuộc trò chuyện của họ, cô cau mày nhìn Phoenix đầy khó chịu, sau đó không kiềm chế được mà dùng tiếng Anh thúc giục, "Xin lỗi, đã xong chưa? Tôi hơi vội."

"Xin lỗi, xin hãy đợi một chút."

Nhân viên lịch sự nhìn Lộ Giai, rồi vẫy gọi một nhân viên khác đến quầy, sau đó cô ấy tiến đến chỗ Phoenix để ân cần hỏi chuyện.

Cô cảm thấy phiền lòng, nhưng may thay, một nhân viên khác đã nhanh chóng thế chỗ để giúp cô tra cứu vé từ Managua đến Thượng Hải.

"Thưa cô, cô có visa quá cảnh Mỹ không? Sân bay này tuy nhỏ nhưng may mắn là khá gần Mỹ, vì vậy cô có thể bay qua Mỹ để đến các nơi trên thế giới. Chỉ có điều, nếu đi qua Mỹ thì cô sẽ cần visa quá cảnh Mỹ. Nếu cô có, chi phí sẽ rẻ hơn và thời gian sẽ ngắn hơn."

Lộ Giai suy nghĩ một lúc, dù cô có visa quá cảnh Mỹ hay không, cô cũng không thể quay lại Mỹ. Nếu chẳng may bị phát hiện trong lúc quá cảnh thì mọi công sức của cô sẽ đổ sông đổ biển.

"Nếu...tôi không có thì sao?"

"Vậy thì chuyến bay sớm nhất rời khỏi Nicaragua sẽ khởi hành vào 2 giờ chiều ngày mai, quá cảnh ở Panama, Thổ Nhĩ Kỳ và Hồng Kông trước khi đến Thượng Hải sau 49 tiếng."

Lộ Giai như chết lặng. Cô hiểu vé máy bay ở những nơi nhỏ khó mua, nhưng việc phải quá cảnh ba lần và mất gần hai ngày mới về nước khiến cô lo lắng sẽ có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra trên đường.

Thế nhưng cô cũng không có lựa chọn nào khác, với tư cách là một hành khách, cô chỉ có thể chấp nhận. Lộ Giai không kìm được thở dài, "Được thôi, vậy thì cho tôi đặt chuyến bay này. Giá vé là bao nhiêu?"

"253.807 Córdoba Nicaragua."

"Ừm...quy đổi ra đô la Mỹ là bao nhiêu?"

"Gần bảy ngàn đô la Mỹ."

Lộ Giai chẳng còn bao nhiêu tiền.

Cô lục lọi túi xách, lúng túng tìm ví và hộ chiếu đã được cập nhật, nhưng sau một hồi loay hoay cô vẫn chỉ tìm thấy hơn một nghìn đô la.

Cô cuống lên, thật không ngờ con đường về nước của mình lại bị tiền cản trở, nhưng ngay sau đó cô lại nhớ ra Phoenix có tiền.

— Chiếc thẻ đen đó.

Lộ Giai thật sự không muốn dính dáng gì đến Phoenix trong lúc chia tay, nhưng sự việc đã đến mức này, cô đành phải hít một hơi thật sâu, tự thuyết phục bản thân. Sau khi vượt qua rào cản tâm lý, cô chuẩn bị hạ mình để nhờ Phoenix giúp đỡ thì đột nhiên, "cạch" — một tiếng vang lên, từ trong hộ chiếu của cô rơi ra một chiếc thẻ.

Lộ Giai phát hiện đó dường như là một thẻ tín dụng. Phía sau thẻ có một chữ ký nguệch ngoạc bằng tiếng Trung Quốc của một cái tên xa lạ. Thẻ bị kẹp giữa những trang sau của hộ chiếu, trước đây cô chưa lật kỹ nên không phát hiện ra.

Cô không khỏi ngạc nhiên mà mở to mắt vui sướng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc thẻ này chắc chắn là do nhân viên đã giúp cô làm lại hộ chiếu lén đặt vào.

Lộ Giai cảm động vô cùng, không kìm được mà rơi nước mắt. Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc thẻ tín dụng, định nói gì đó với nhân viên ở quầy. Tuy nhiên, Phoenix đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhanh và hơi vội vàng cắt ngang hành động của cô: "— Lộ Giai, ở đây họ có dịch vụ thuê máy bay riêng. Chỉ mất khoảng mười mấy tiếng là đến nơi em muốn."

Lộ Giai khựng lại, không thể không quay đầu lại, đầy nghi ngờ nhìn anh.

"...Máy bay riêng?"

"Đúng vậy. Không cần quá cảnh, cũng không cần chờ chuyến bay nối chuyến ở các sân bay khác. Chỉ cần chúng ta lên máy bay, chúng ta sẽ —"

Bởi vì hai nhân viên quầy đều hiểu tiếng Anh, Phoenix thận trọng không tiết lộ họ đang bị truy lùng, nên anh không nói hết câu.

Nhưng...Lộ Giai thừa hiểu anh đang ngụ ý gì.

Chỉ cần họ lên chiếc máy bay riêng này, họ sẽ an toàn.

"Hơn nữa, tôi nợ em quá nhiều rồi. Chi phí về nước không nên do bất kỳ ai khác ngoài tôi gánh chịu."

Lộ Giai sững người, cô gần như bị thuyết phục.

Phải, dù cô định trả lại số tiền này sau khi sử dụng thẻ tín dụng, nhưng rõ ràng chuyện này là lỗi của Phoenix. Số tiền này nên do anh chi trả!

Chính Phoenix đã khiến Lộ Giai rơi vào tình thế nguy hiểm này. Dù anh có làm gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô.

Phoenix thấy Lộ Giai có phần do dự liền tranh thủ ghé sát tai cô, thì thầm với giọng chỉ hai người họ có thể nghe: "Nhưng Lộ Giai, tôi phải thành thật với em. Tôi biết trong kế hoạch ban đầu của em, em sẽ quá cảnh ở Hồng Kông trước khi trở về. Còn tôi...nhập cảnh vào Trung Quốc đại lục rất nghiêm ngặt, vì vậy..."

Lộ Giai ngẩng đầu lên nhìn hàng lông mi vàng khẽ rung rinh và đôi môi mím chặt của Phoenix, cô lập tức hiểu ý của anh.

—Điểm đến của anh là Hồng Kông.

Cô không khỏi cảm thấy khó chịu vì Phoenix hiểu rõ cô đến thế, không ngờ anh ta vẫn nhớ rõ ràng thông tin hành trình mà anh đã nhìn thấy trong điện thoại của cô mười mấy ngày trước.

Lộ Giai định từ chối, nhưng nghĩ lại, Hồng Kông là một phần của Trung Quốc, cô hoàn toàn có thể chuyển chuyến bay về Thượng Hải sau khi xuống máy bay. Điều này an toàn hơn nhiều so với việc quá cảnh ở các nước khác.

Lộ Giai nhướng mày nhìn Phoenix, "Được, tôi sẽ đi cùng anh."

*

Trong lúc chờ nhân viên quầy liên lạc để thuê máy bay riêng, Phoenix nhanh chóng lấy ra chiếc điện thoại mà anh đã lấy từ căn biệt thự ở Costa Rica, sau đó dùng chiếc thẻ đen đó để mua hàng chục vé máy bay khởi hành từ nhiều quốc gia khác nhau. Chuỗi số không dài dằng dặc trên vé khiến Lộ Giai choáng váng.

Cô biết Phoenix muốn đánh lạc hướng kẻ đang truy đuổi, nhưng...đây là tiền tươi thóc thật đấy!

Đúng lúc đó, nhân viên cuối cùng cũng đặt xong máy bay cho họ.

Sau khi cung cấp thông tin cá nhân, Phoenix lại dùng thẻ đen để thanh toán. Lộ Giai nhờ những gì đã học được từ Phoenix mà nghe hiểu được vài từ khóa tiếng Tây Ban Nha. Cô không ngờ thuê một chiếc máy bay riêng từ thủ đô Managua của Nicaragua đến Hồng Kông lại tốn hơn 300.000 đô la Mỹ!

Cô tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, vì trước đó thuê một chiếc du thuyền sang trọng trong một tuần cũng chỉ tốn 200.000 đô la Mỹ. Nhưng Phoenix không hề chớp mắt, như thể số tiền này chẳng đáng gì.

Có lẽ vì thời gian gấp gáp và sân bay này không phải là một sân bay nổi tiếng, nên giá cả có vẻ cao hơn mức bình thường.

Chỉ đến khi ký tên, Phoenix mới để lộ một chút bất thường. Anh không ký tên mình mà ký tên của Noah Volvitz.

...Ra vậy, hóa ra thẻ không phải của anh.

"Máy bay sẽ đến từ Panama City để đón chúng ta, ít nhất hai tiếng nữa mới có thể cất cánh. Chúng có lẽ sẽ không tìm ra chúng ta nhanh đến vậy, hơn nữa số hiệu chuyến bay của máy bay tư nhân không bị tra cứu được. Tôi sẽ đặt thêm vài chiếc máy bay tư nhân khác để làm mồi nhử, nhưng cũng không thể đảm bảo chắc chắn được. Vì danh tính của Noah có khả năng bị lộ, nếu chúng thật sự tìm ra tôi, em hãy tránh đi vài ngày rồi mới lên chuyến bay rời khỏi đây."

Phoenix vừa ôm vai Lộ Giai như tình nhân, vừa ghé sát tai cô thì thầm không chút để ý.

Cô nghe xong lời anh nói mới chợt nhận ra mình vẫn đang đối mặt với nguy cơ rất lớn. Sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, cô không ngừng hối hận.

Đi một mình tuy mất nhiều thời gian hơn, không có người bảo vệ và phải quá cảnh nhiều lần, nhưng khả năng bị phát hiện vẫn thấp hơn khi đi cùng Phoenix.

Giá như tên đàn ông ranh ma này nói rõ từ đầu, Lộ Giai chắc chắn sẽ không đồng ý đi cùng anh.

Cô còn phải ở cạnh anh hơn mười tiếng đồng hồ nữa.

Nhưng chuyến bay quá cảnh Panama và Thổ Nhĩ Kỳ sớm nhất cũng phải đến chiều mai mới khởi hành, cô không thể đợi thêm nữa. Lúc này cô chỉ có thể cố gắng gạt bỏ những cảm xúc rối ren trong lòng, không thể chịu đựng nổi nữa, cô mạnh mẽ đẩy anh ra, "Anh đừng lo, nếu thật sự bị phát hiện, tôi sẽ rời đi ngay lập tức, tránh xa anh."

Chỉ là Phoenix nhìn cô thật sâu, nở một nụ cười cay đắng đầy phức tạp, "Lộ Giai, em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để em rơi vào tình huống đó."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play