Trương Dao kéo tay áo Bạch Tĩnh thì thầm:
"Tên ăn xin này từ đâu chui ra vậy?"
Bạch Tĩnh vội ngăn Trương Dao lại, không để đối phương tiếp tục nói tiếp. Kế đó cô ta thân thiện tiến lên chào hỏi người kia rồi giới thiệu:
"Dao Dao à, đây là thầy Quách, đạo diễn có tiếng đấy!"
Trong đội Bão Tố, phó đội trưởng Nhậm Tiểu Lạc ngả lưng ra ghế, vẻ mặt không chút lo lắng. Những thành viên khác khi thấy Thời Diễm vượt lên thì đồng loạt reo hò:
"Á đù, mắt của tên họ Thời tinh khiếp, vừa có khe hở cái đã lao qua ngay!!!"
"Chuyên gia lợi dụng sơ hở, Thời Diễm nhất định là chuyên gia ở khía cạnh này!"
"Không ổn rồi, phải làm sao đây đội phó, anh Chính bị vượt mặt rồi kia. Bây giờ Thời Diễm lại áp dụng chiến thuật của anh Chính để kiềm kẹp anh ấy, trừ phi anh ta mắc lỗi, bằng không trận này bên kia thắng chắc rồi!!!"
Ai nấy đều lo lắng bàn tán, nhưng Nhậm Tiểu Lạc chỉ thản nhiên rót thêm tách trà để thưởng thức.
“Ba mươi chưa phải là Tết. Còn chưa đến phút cuối thì đừng vội kết luận.”
Bọn họ không biết kế hoạch của mình với Trương Chính nên hoảng hốt cũng là lẽ thường.
Nhưng người biết rõ mọi chuyện như Nhậm Tiểu Lạc thì bình tĩnh vô cùng. Nhìn thấy "hạng 1 Thời Diễm" trên màn hình, ánh mắt cậu ta ngày càng u ám.
Trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng Thời Diễm thẳng thừng đuổi mình đi! Mặc dù là anh ta đã bán đứng Thời Diễm trước, nhưng Thời Diễm cũng không nên trực tiếp đuổi mình đi như vậy!Từng cảnh một hiện lên như một cuốn phim, cùng với những gương mặt chế giễu chung quanh nữa.
Những ký ức đó đã khắc sâu vào tâm trí Nhậm Tiểu Lạc, anh ta lẩm bẩm.
Nhất định sẽ không qua cho bất kỳ ai trong số chúng!
Khi nghĩ đến kết cục thê thảm của Thời Diễm, thậm chí có thể thịt nát xương tan, m.á.u me bê bết thì cả người Nhậm Tiểu Lạc không khỏi run lên vì phấn khích. Cơ mặt anh ta co giật không ngừng.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Nhìn từ xa cũng cảm nhận sự u ám đáng sợ trên người anh ta!
Bình luận viên vẫn đang hăng say bình luận:
"Tiếp theo các tuyển thủ của chúng ta sẽ bước vào cung đường ánh trăng, nơi đây sẽ là một chuỗi khúc cua, yêu cầu rất cao về khả năng điều khiển xe của các tay đua. Nếu..."
Giọng bình luận viên trầm xuống như thể cái kết phía sau khiến người ta khó lòng chấp nhận. Trái tim của khán giả như bị siết chặt, họ nín thở chờ đợi những lời tiếp theo.
Bình luận viên nói tiếp:
"Nếu các tay đua không kiểm soát tốt ở khúc cua thì độ ổn định của xe sẽ giảm sút, rất dễ xảy ra va chạm lật xe tại khúc cua, như vụ 901."
Dứt lời, khán giả càng căng thẳng hơn, trái tim như bị nhào nắn dữ dội.
"Vụ 901 à? Tôi không dám nhìn màn hình nữa, chuyện này chẳng đùa được đâu."
"Có phải 901 là cái vụ chấn động cả nước cách đây hai năm không? Hai tay đua đã gặp sự cố ở chuỗi khúc cua rồi va chạm với nhau, bay thẳng ra ngoài."
"Tôi biết vụ đó, do quán tính với lực ly tâm khiến hai người họ bay đi với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã bay xa cả trăm mét. Chiếc xe thì lộn nhào bốc lửa, lúc đó cứu hộ không kịp thì bùm một tiếng, người lẫn xe đều nổ tan tành, ngay cả xác cũng không còn."
"Đáng sợ quá."
Khán giả lần lượt giải thích về vụ 901, sức ảnh hưởng của nó thực sự quá lớn!
Nghe nói, nhiều khán giả sau vụ đó đã phải gặp bác sĩ tâm lý, phải mất rất lâu mới có thể xóa nhòa được ảnh hưởng của vụ 901.
Không biết từ khi nào, Trương Dao đã quay lại chỗ ngồi của mình. Bạch Tĩnh nói có việc gấp và bỏ cô ta lại một mình.
Trương Dao lắng nghe những lời xì xào bàn tán xung quanh, tỏ vẻ khinh bỉ, nghĩ thầm đầy châm biếm. Chỉ có những đường đua khó khăn này mới thể hiện được trình độ của anh trai cô!
Còn những kẻ thất bại?
Chỉ đơn giản là họ quá yếu kém! Vì họ yếu nên bị loại, cho dù còn sống sót cũng chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi.
Mạnh được yếu thua, quy luật tự nhiên cả, đơn giản thế mà cũng không hiểu sao?
Trương Dao khinh thường những lo lắng xung quanh, với khả năng của anh cô, dư sức vượt qua cung đường này!
“Thật sự vào đoạn đường trăng khuyết rồi, tôi không dám nhìn đâu, thật đâý."
"Bịt mắt lại đây, anh giai à khi nào kết thúc đoạn đường này thì gọi tôi nhé."
————
Lúc này, Thời An cũng không khỏi cảm thấy căng thẳng. Anh hai bận giải quyết việc riêng, Bạch Tĩnh cũng đã rời đi, trong phòng chỉ còn mình cô.
Thời An siết c.h.ặ.t t.a.y áo, lòng lo lắng không thôi. Đoạn dễ xảy ra sự cố nhất chính là đoạn trăng khuyết, Trương Chính chắc chắn sẽ ra tay ở đây.
Dù đã chuẩn bị trước nhưng Thời An vẫn không khỏi hồi hộp, dù cô đã giải quyết hết những tình huống có thể xảy ra, nhưng lỡ như có chuyện gì thì sao?
Lỡ xảy ra biến số, Trương Chính có nhiều chiêu trò không nằm trong nguyên tác, cô lại không phòng hết, anh ba cũng không lường trước được thì sao?
Màn hình lớn hiện lên hình ảnh chiếc xe đua đỏ rực tựa như một con sư tử rực lửa mạnh mẽ lao vào đoạn đường trăng khuyết.
Trong xe, Thời Diễm bình tĩnh nắm chặt vô lăng, nhếch môi mỉm cười: "Đến lúc rồi."
Tất cả khán giả đều dõi theo hai chiếc xe vào khúc cua đầu tiên, ai nấy như ngừng thở chờ đợi.
May mắn thay, cả hai đều vượt qua khúc cua một cách suôn sẻ, khán giả cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không có bất ngờ gì xảy ra.
Xe của Thời Diễm bất ngờ khựng lại, xuất hiện tình trạng lắc lư nhẹ, thấy vậy, Trương Chính nhanh chóng vượt lên.
Bình luận viên thốt lên đầy kinh ngạc:
"Ôi trời, thật sự nhanh như chớp, bão tố luôn đi kèm chớp giật khiến người ta khó tránh khỏi! Tuyển thủ Trương Chính hiện đang dẫn đầu!"
Không khí căng thẳng trên sân lập tức bùng nổ, nhưng theo sau là một hành động khiến mọi người phải há hốc mồm!
Chỉ thấy trên đường đua, Thời Diễm nhanh chóng ổn định xe, điên cuồng tăng tốc lao vào khúc cua tiếp theo, thao tác cực kỳ táo bạo!
Anh ta dám làm thật sao?
Những người có mặt không dám nhìn!
“Như mọi người đã biết, tăng tốc ở khúc cua chỉ có một kết cục…”
“Tôi biết rồi, c.h.ế.t chắc!!!”
"Thời Diễm là tay đua chuyên nghiệp lẽ nào không biết chuyện này? Huống hồ đây không phải là khúc cua bình thường, mà là đoạn đường trăng khuyết.Thời Diễm muốn thể hiện cũng được nhưng tự đẩy mình vào chỗ c.h.ế.t thì thật khó hiểu.”
Hành động này khiến bình luận viên cũng cảm thấy bối rối, anh ta nói với giọng nghi ngờ: “Ừm… tình hình trên sân quá kích thích, tôi cần quan sát thêm.”
Huyết áp của Thời An tăng vọt trước hành động của Thời Diễm, anh Ba đang làm gì vậy?
Phải chăng tính nóng nảy lại xuất hiện trên sân đua?
Đừng mà anh ơi, bình tĩnh lại đi, chúng ta có thể thắng mà!
Trong xe, Thời Diễm nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, đạp hết ga không màng đến sự ồn ào bên ngoài. Anh đã không còn là Thời Diễm nóng tính, bốc đồng trước đây nữa!
Ngồi trên khán đài, Nhậm Tiểu Lạc thấy Thời Diễm tăng tốc thì bật dậy khỏi ghế, sắc mặt căng thẳng rõ rệt!
Đúng rồi, đây là thời điểm quyết định!
Cậu ta lẩm bẩm: "Thời Diễm, xông lên nào, tăng tốc đi nào!"
Lúc lập kế hoạch, Nhậm Tiểu Lạc đã phát hiện từ tài liệu do gián điệp cung cấp, Thời Diễm có thói quen mới sau quá trình huấn luyện đặc biệt.
Anh thích vượt mặt ở khúc cua, đây là một cách làm táo bạo, nếu thành công sẽ dễ dàng vượt qua.
Lỡ như thất bại, nhẹ thì đ.â.m vào rào chắn, nặng thì xe hỏng, người mất.
Nhậm Tiểu Lạc nhếch môi, mắt lập loè nghĩ bụng. Nếu anh đã muốn c.h.ế.t như thế, để tôi tiễn anh một đoạn!