Suy nghĩ này khiến Thời Dung Cảnh nhíu mày, anh dời mắt khỏi điện thoại nhìn sang Thời An.
Thời Dung Cảnh mím môi, nhìn em gái mình với vẻ bất đắc dĩ, dạo gần đây cứ ở cạnh Thời An thì em ấy luôn khiến anh "bất ngờ."
Cũng không biết con bé học mấy từ thô lỗ này từ đâu, Thời Dung Cảnh xoa trán.
Có phải trong khoảng thời gian đi học, con bé rời khỏi tầm mắt của bọn họ đã nhiễm thói hư tật xấu từ tên giang hồ nào đó không nhỉ?
Thời Diễm không quan tâm Thời Dung Cảnh làm gì, mắt anh cũng dán chặt vào người đẹp kia hệt Thời An. Tiếng lòng của Thời An cũng chính là điều anh muốn nói.
Thời Diễm vô thức lau khoé miệng thì thầm: "Đúng là một báu vật..."
Vừa dứt lời thì bị Thời Dung Cảnh đánh một cái rõ đau, anh lườm thằng em nhà mình rồi nhỏ giọng nói: "Chú ý hình tượng chút đi."
Nghe thấy âm thanh, Thời An cũng tỉnh táo lại, ánh mắt cô quá trắng trợn khiến người đẹp phía đối diện nhìn sang.
Khi nhìn thấy Thời An, đôi môi đỏ mọng của người nọ nhếch lên, mỉm cười với cô.
"Cười lên trông càng xinh đẹp hơn!"
Trai thẳng Thời Diễm càng ngơ ngẩn trước nụ cười ấy.
Lúc này, bố Thời với ông chú cũng đã hàn huyên xong, thấy con trai út của mình cứ nhìn đắm đuối con gái của ông bạn già thì nhíu mày.
"Thằng nhãi này làm gì thế hả?"
"Nào, để bố giới thiệu với mấy đứa, đây là bác Bạch sống ở Thượng Hải. Lần này đặc biệt đến đây dự tiệc đấy, kế bên là con gái bác ấy, Bạch Tĩnh."
Thời Phong đặt tay lên vai Bạch Tùng, Bạch Tùng nhìn ba anh em Thời An rồi vẫy tay cảm thán:
"Hồi mới gặp mấy đứa vẫn còn bé xíu xiu, nay đã lớn hết rồi."
"Tĩnh Tĩnh qua đây nào, hai anh trai này từng bế con hồi còn bé đấy. Nhớ hồi ấy hai đứa này còn mặc quần yếm chạy nhong nhong khắp nơi."
Bạch Tùng nói xong thì cười lớn khiến vẻ mặt Thời Dung Cảnh và Thời Diễm lập tức trở nên khó coi.
Tuy bác ấy là anh em với bố nhà mình, nhưng bây giờ họ đã lớn rồi, việc nhắc lại chuyện hồi nhỏ khiến họ cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Thì ra, bọn họ đã từng gặp con gái của bác Bạch nhưng cả hai đều không có ấn tượng gì về cô cả.
"Thôi, mấy đứa đi chơi đi." Bạch Tùng phất tay.
Thời Phong cũng lên tiếng: "Tiểu Tĩnh hiếm khi đến đây chơi, mấy đứa con phải chăm sóc con bé cho tốt đấy."
Thời An gật đầu.
Bạch Tĩnh đến chỗ Thời An, ôm lấy cánh tay cô như thể rất quen thuộc, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn khẽ tựa vào vai Thời An.
Đoạn thì thầm bên tai cô: "An An, lần đầu tiên gặp em, chị đã thấy em rất đáng yêu!"
Giọng nói ngọt lịm của Bạch Tĩnh khiến người khác có phần ngứa ngáy, cô nàng này thật sự rất đáng yêu.
Thời An không biết phải nói gì, chỉ đành cười ha ha.
Khi ra ngoài, Bạch Tĩnh chớp mắt, dịu dàng hỏi: "Sao chị không thấy em gái mới đâu vậy?"
Thời An hiểu ngay cô ấy đang nhắc đến ai.
"Chị đẹp Thời Mặc bị mẹ gọi đi rồi, bảo là giúp kiểm tra xem có chỗ nào bị bỏ sót không."
Bạch Tĩnh nhướng mắt:"Thì ra là thế."
Thời Dung Cảnh theo sau Thời An và Bạch Tĩnh, anh liếc nhìn cô nàng một cái, không rõ trong đôi mắt âm trầm của anh đang nghĩ gì.
Bạch Tĩnh nắm tay Thời An, trò chuyện thân thiết một hồi lâu, còn hai ông anh thì đứng sau họ.
Chẳng bao lâu, Thời Diễm cảm thấy vô cùng buồn chán. Anh cứ thay đổi tư thế liên tục, thời gian này anh thà đi lau chùi con xế yêu của mình còn hơn.
Anh liếc nhìn anh Hai ở bên cạnh, khẽ huých vào cánh tay của Thời Dung Cảnh thì thầm:
"Hay là chúng ta đi đi, ở đây chán quá."
Thời Dung Cảnh biết Thời Diễm không phải là người kiên nhẫn, làm gì cũng nóng nảy bộp chộp.
Anh liếc mắt ra hiệu ngầm đồng ý.
Kế đó hai người họ xoay người rời đi.
Đúng lúc bữa tiệc sắp bắt đầu, khách mời cũng đông dần,Thời Dung Cảnh không để ý đến thằng em nhà minh nữa mà đi tiếp đón khách khứa.
Thời Dung Cảnh nhíu mày tự hỏi, không biết anh Cả đang làm gì, đã hẹn sáng nay sẽ đến, mà giờ đã gần trưa rồi vẫn không thấy bóng dáng của anh ấy đâu.
————
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Lát nữa khi mấy người gặp Thời Mặc, cũng chính là thiên kim thật của hôm nay thì phải hỏi mấy câu đã chuẩn bị sẵn. Chỉ cần khiến cô ta khó xử thì mấy người sẽ nhận được một bao lì xì lớn sau khi kết thúc bữa tiệc."
Trước cửa nhà họ Thời, Viên Thi Khanh đang nghiêm mặt nói với ba bốn người trước mặt cô ta.
Cô ta nhìn căn biệt thự đằng sau họ với ánh mắt quyết tâm, gia đình này chỉ cần một con gái là Thời An thôi.
Mấy người đằng sau Viên Thi Khanh đã lần lượt vào bên trong, cô ta nhếch môi cười. Mong rằng bọn họ sẽ không lãng phí cơ hội mà cô ta đã xin hôm qua.
Để họ có thể vào nhà họ Thời một cách thuận lợi, Viên Thi Khanh đã trò chuyện với Thẩm Ngọc Uyển suốt cả chiều hôm qua. Chọc cho bà ấy vui vẻ hết mức mới khiến Thẩm Ngọc Uyển đồng ý với yêu cầu của mình.
Ý định ban đầu của Thẩm Ngọc Uyển là mời các phóng viên nổi tiếng trong giới đến bữa tiệc hôm nay của nhà họ Thời.
Vào ngày quan trọng thế này, để họ đưa tin cho công chúng biết đến Thời Mặc, cũng xem như là lời hứa của họ dành cho cô.
Yêu cầu của Viên Thi Khanh vừa khéo đúng ý bà, cho nên bà đã đồng ý.
Viên Thi Khanh cúi đầu sửa sang lại tà váy của mình, cô đã cố tình đặt riêng bộ lễ phục hôm nay. Lúc thanh toán còn khiến cô ta đau lòng cả ngày.
Dù sao trước đây khi đi thảm đỏ thì cô ta cũng chưa bao giờ ăn mặc trang trọng như thế này.
Ở trong phòng, Thẩm Ngọc Uyển kiểm tra trang phục lẫn lớp trang điểm của Thời Mặc một cách kĩ càng.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì mới ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cô mà cười nói:
"Không hổ là con gái của mẹ, có dáng vẻ của mẹ thời trẻ lắm, nhưng..."
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Thời Mặc không chút cảm xúc, cô cúi đầu nhìn dáng vẻ lạ lẫm của bản thân trong gương. Từ lúc nhận thức được thì cô chưa từng trang điểm long trọng bậc này.
"Dạ?"
Thẩm Ngọc Uyển nói dở thì ngừng, Thời Mặc nghiêng đầu hỏi.
Trầm Ngọc Uyển bước đến sau lưng Thời Mặc, đặt tay lên vai cô dặn dò:
"Con không được quên những gì giáo viên đã dạy trong lớp lễ nghi. Hôm nay con chính là đại diện cho nhà họ Thời."
Thời Mặc gật đầu, ánh mắt vẫn không chút d.a.o động.
Ngay khi bước vào nhà họ Thời, Thẩm Ngọc Uyển đã nhiều lần nhắc nhở cô rằng, là con cháu nhà họ Thời thì phải đặt danh dự của gia đình lên hàng đầu.
Thời Mặc đáp lời xong, Thẩm Ngọc Uyển cũng không nán lại lâu, mà xoay người rời đi.
Thời Mặc ở trong phòng thấy buồn chán bèn mân mê chuỗi Phật trên cổ tay, còn một lúc nữa mới bắt đầu bữa tiệc.
Thẩm Ngọc Uyển đã yêu cầu cô chờ đến khi tiệc bắt đầu mới mặc lễ phục vào. Để tránh xảy ra sơ suất, cho đến bây giờ cô vẫn đang mặc đồ thường.
Một lát sau, cô đứng dậy.
Vẫn là em gái nhỏ thú vị hơn nhiều.
Thời Mặc lại nhớ đến cảm giác khi sờ vào mái tóc mềm mại của Thời An.
Tại một góc của nhà họ Thời, Thôi Kiều Kiều và bạn thân cô ta Dương Thiến đang nhàn nhã thưởng thức ly rượu trên tay.
Thôi Kiều Kiều khoan thai tự đắc lắc lắc ly rượu, ánh mắt dõi theo thiên kim thật đang đi qua cách đó không xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT