Chị em tốt cô ta lại hỏi: "À phải rồi Kiều Kiều, nhà họ Thời đã gửi thiệp mời cho cậu chưa? Mai cậu có đi không?"
Trong mắt Thôi Kiều Kiều lộ vẻ khinh thường.
"Đi chứ, tất nhiên mình phải đi rồi! Làm sao có thể bỏ lỡ cảnh tượng nhìn Thời An thất thế được cơ chứ."
Bạn của Thôi Kiều Kiều: "Cũng đúng, nhưng... thiên kim thật nhà họ Thời..."
Thôi Kiều Kiều hừ một tiếng:
"À há! Cô ta chỉ là một ả nhà quê thôi. Bộ tưởng khoác gấm vóc lụa là lên người thì có thể biến thành phượng hoàng à?"
Người kia cũng cười cười rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Kiều Kiều, buổi thử vai của cô như thế nào?"
Thôi Kiều Kiều lộ vẻ đắc ý: "Dễ như bỡn. Nắm chắc trong lòng bàn tay."
Chị em tốt: "Chỉ cần Thời An biến mất thì cậu chính là thiên kim chân chính duy nhất trong giới giải trí rồi.“
Thôi Kiều Kiều không nói gì, rõ ràng cũng ngầm đồng ý với lời nói đó.
Lúc ăn tối, Thời An nhắc đến tiệc tối ngày mai của nhà họ Thời, cô liếc nhìn Tạ Yến Lễ rồi hỏi:
"Mai anh có đi không?"
Tạ Yến Lễ nhàn nhã đáp: "Có."
Thời An liếc nhìn anh, thầm nghĩ:
【??? Không biết Tạ Yến Lễ đi làm gì nhỉ? Mình đã không muốn đi mà anh còn hào hứng đến thế.】
Cô chẳng thấy bữa tiệc ngày mai có gì đặc biệt cả. Tuy nhà họ Thời bảo rằng cô và Thời Mặc đều là con gái của họ, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Trong giới thượng lưu, thật là thật, giả chính là giả. Nếu cô đên, bọn họ chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng cho xem.
Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng vài người ngu xuẩn công khai chế nhạo cô.
Vì thế, Thời An không muốn đi cho lắm.
Nhưng đây là tiệc nhận thân của chị yêu xinh đẹp Thời Mặc, về tình về lý thì cô nên tham dự mới đúng, sau cùng cô đành đồng ý.
Nếu có kẻ mắt mù va vào cô thì đừng trách cô độc mồm độc miệng.
Trước khi đi ngủ, Tạ Yến Lễ vẫn không nói chuyện xảy ra trên mạng hôm nay cho Thời An nghe.
Ban sáng Thời An thấy trong phòng có thêm đồ đạc có chút không quen, nhưng đến tối cô lại thấy con robot này khá tiện.
"Tiểu Yến Tử, rót hộ tôi ly nước cam."
"Tiểu Yến Tử, mở phim hoạt hình cho tôi xem nào."
Thời An còn đặt tên cho nó, Tạ Yến Lễ không khỏi nghi ngờ Thời An đang thừa cơ trả thù anh.
Trước khi đi ngủ, Thời An khen ngợi Tạ Yến Lễ:
"Con robot này tuyệt ghê, tiện dụng hơn mấy con robot thông minh ngoài thị trường nhiều."
Sáng hôm sau.
Trên đường đến nhà họ Thời, Thời An nhìn Tạ Yến Lễ trong bộ vest chỉnh tề nói:
"Lát nữa anh cứ ở yên trong phòng đừng ra ngoài, bên ngoài hỗn loạn lắm, anh cũng không tiện."
Tạ Yến Lễ nhìn cô, hôm nay Thời An đặc biệt chọn một chiếc váy nhạt màu, trông rất giản dị, thanh lịch.
Tạ Yến Lễ chưa từng thấy dáng vẻ này trước đây. Không giống với những bộ đồ sang trọng lấp lánh tăng vẻ sắc bén thường ngày, bây giờ nếu Thời An không lên tiếng lại toát lên vẻ dịu dàng, thanh lịch thêm vài phần e thẹn.
Tạ Yến Lễ cảm thấy nếu anh không nghe thấy tiếng lòng của cô, có lẽ anh sẽ rất bình tĩnh thưởng thức vẻ đẹp này.
【 Kế hoạch hôm nay, mình đứng cạnh tạo không khí, còn chị đẹp sẽ đại sát tứ phương!】
Tạ Yến Lễ nhíu mày, vẻ mặt bất lực nhìn Thời An. Không biết cô đi dự tiệc hay đi đánh trận nữa.
Khoảng mười lăm phút sau, bọn họ đã đến nhà họ Thời. Người hầu ra mở cửa xe, cung kính nói:
"Tiểu thư."
Kế đó gật đầu chào Tạ Yến Lễ.
Thời An nhìn căn biệt thự gần đó. Hôm nay nơi đây rất náo nhiệt, cô còn nhìn thấy nhiều gương mặt xa lạ nữa.
Chắc họ đều là khách mời dự tiệc, Thời An cũng không quen biết mấy người này, bèn đẩy Tạ Yến Lễ về phòng trước.
Khi Thời An chuẩn bị rời đi, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó nên quay lại, cô chìa tay ra hỏi:
"Điện thoại em đâu rồi?"
Tạ Yến Lễ nhìn Bạch Tịnh ra hiệu, Bạch Tịnh lấy điện thoại trong túi ra trả cho cô.
Bạch Tịnh bĩu môi, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.
Cậu nghĩ thầm, không biết thiếu gia cầm điện thoại của Thời An làm gì, quan hệ giữa hai người họ ngày càng mập mờ! Thiếu gia đúng là mê đắm người ta rồi.
Nghĩ thế, Bạch Tịnh lại thở dài.
Tạ Yến Lễ liếc nhìn một cái. Chắc thằng nhóc này lại nghĩ vớ vẩn gì nữa đây.
Sau khi nhận lại điện thoại, Thời An nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Tạ Yến Lễ dõi theo bóng lưng của cô đến mức không thấy bóng dáng nữa mới thu lại ánh nhìn.
Vừa ra khỏi phòng, Thời An nghe thấy có người gọi mình từ đằng sau:
"Tiểu An, sao em thấy anh lại chạy nhanh thế?"
Thời An quay đầu lại, thấy Thời Diễm với quả đầu đỏ chói. Cô mỉm cười đáp:
"Anh Ba, em có chạy đâu? Rõ ràng em đi rất chậm mà."
Thời Diễm đến bên cạnh, khoác vai cô rồi giơ bàn tay gầy gò xoa đầu cô.
"Xem ra hôm nay em rất vui."
Lời nói của Thời Diễm có phần kỳ quái. Thời An gạt tay anh ra, chỉnh lại kiểu tóc bị rồi rồi nói:
"Hôm nay là ngày nhận thân của chị mà, sao em lại không vui được chứ?"
Nụ cười trên môi Thời Diễm tắt ngúm, ánh mắt lạnh lùng hơn, giọng nói đanh thép:
"Chắc chỉ mỗi em mới rộng lượng như thế thôi."
Nghĩ đến việc kể từ hôm nay trở đi, người dưng kia sẽ chính thức trở thành một phần của gia đình họ, tâm trạng anh càng tồi tệ hơn.
Tại sao chứ?
Thời Diễm càng thêm chán ghét Thời Mặc.
Thời An cảm giác được sự khó chịu của anh Ba mỗi lúc một cao, không khỏi đỡ trán cười khổ.
Haiz~ không ngờ thay đổi cái nhìn về Thời Mặc của các anh trai lại khó khăn đến mức này.
Đặc biệt là anh Ba của cô, ấn tượng xấu về Thời Mặc đã ăn sâu vào tâm trí rồi. Chỉ cần nhắc tới tên Thời Mặc thì anh Ba liền phản ứng dữ dội, mắng chửi không ngừng.
【 Xem ra anh Ba vẫn chưa hiểu được giá trị tinh tuý của trà hoa cúc...】
Động tác của Thời Diễm khựng lại, toàn thân cứ như bị đóng băng tại chỗ. Anh quay đầu một cách cứng nhắc, nhìn chằm chằm vào Thời An.
Anh thật sự rất sợ em gái yêu quý sẽ nói "Thêm 3 cân trà hoa cúc", anh đã uống thứ này đến mức phát nôn luôn rồi.
"Hai đứa đang làm gì ở đây thế?"
Âm thanh ấm áp quyến rũ vang lên, Thời An không cần nhìn cũng biết đó là anh Hai cô.
Quả nhiên, khi xoay người lại đã trông thấy anh Hai. Vẫn dáng vẻ bảnh tỏn có phần bất cần thường ngày, mắt phượng xinh đẹp thêm phần lôi cuốn.
Thời Dung Cảnh đến thẳng bên Thời An, vỗ nhẹ mặt cô.
"Đi thôi, ba gọi chúng ta qua đó, nói là có chuyện!"
Thời Diễm nghe vậy thì nhíu mày:
"Lại là chuyện của Thời Mặc nữa à, nếu thế thì em không đi đâu, ai thích thì đi đi."
Chưa kịp nói xong thì hai người kia đã đi trước.
Thời Diễm: "Ơ kìa... Sao không đợi em!!"
————
Trong một căn phòng khác của nhà họ Thời, Thời An ngoan ngoãn ngồi cạnh hai ông anh của mình.
Thời An nhìn quanh phòng một lượt, trong phòng có tổng cộng sáu người.
Bố Thời với một ông chú có nụ cười hiền hậu ngồi chính giữa, họ đang thưởng trà và ôn chuyện xưa.
Dù thấy anh em Thời An vào phòng thì họ vẫn không ngừng lại. Thời An lắng nghe một hồi, có vẻ như hai người đang nói về thời còn trẻ. Theo lời bố Thời thì hình như hai người là bạn thời đại học.
Sau vài câu thì Thời An hết hứng thú nghe tiếp, thay vào đó cô lại bị thu hút bởi người đẹp ngồi cạnh ông chú.
Lúc vào phòng, người đẹp đó đã ngồi cạnh ông chú, khoác trên người bộ lễ phục màu xanh nước biển. Khi cô ấy nhẹ nhàng thay đổi tư thế ngồi, những đường sóng trên váy cũng theo đó mà lay động, tôn lên vóc dáng quyến rũ của cô.