Thời An hơi nheo mắt lại.

【Úi chà chà! Lạ à nha! Sao hôm nay anh ta lại nói mấy câu này nhỉ? Sao em lại mệt như thế á? Chắc chắn nó không đơn giản như vậy! Chẳng lẽ anh ấy còn có ý nghĩa sâu xa nào khác ư?】

【À phải rồi, mấy boss bá đạo tổng tài thường kiệm lời, anh ấy tuyệt đối sẽ không nói những lời thừa thải như vậy, vậy ý của anh ở đây là gì nhỉ?】

【 Trời đất ơi, chẳng lẽ y như mình đã đoán sao...】

Tạ Yến Lễ nhíu mày, phải làm sao khi trí tưởng tượng của cô vợ này đôi khi lại phong phú quá mức?

Anh thật sự cảm thấy bất lực, thật muốn mở não của Thời An ra để xem cấu tạo bên trong trông như nào.

Tại sao suy nghĩ của cô luôn khác thường.

Đây vốn dĩ chỉ là câu hỏi quan tâm mà anh dành cho cô thôi mà! Sao phản ứng của cô như kiểu anh có giấu mìn trong lời nói vậy?!

Tạ Yến Lễ thật sự muốn nghe thử suy nghĩ của Thời An.

Thời An nhìn Tạ Yến Lễ từ trên xuống dưới, nghĩ bụng:

【Lẽ nào anh ấy tưởng mình ra ngoài tìm giai à, mình chỉ nói hơi mệt thôi mà anh ấy đã nghĩ ngay đến mấy chuyện này. Đúng là lối suy nghĩ của đại boss khác người ghê!】

Tạ Yến Lễ tức đến độ trán nổi gân xanh, đôi mắt anh tối lại, nghiến răng ken két. Hừ! Người phụ nữ này đúng là biết đổ thừa cho người khác dữ.

Anh thấy cách suy nghĩ của cô mới khác là khác người đấy!

Thời An lặng lẽ quan sát Tạ Yến Lễ một hồi rồi mới nghiêm túc nói:

“Hôm này có nhiều việc nên em hơi mệt thôi.”

Tạ Yến Lễ hừ một tiếng rồi nói: “Ngủ sớm đi, mai còn phải đi đón Rommi.”

Dứt lời thì anh nhắm mắt lại, không thèm nhìn Thời An nữa. Uổng công anh đã lo lắng hỏi thăm cô.

【Đậu xanh rau má, đàn ông đúng là vô tình nhất. Nhìn đi, trước đó còn dịu dàng hỏi thăm, sau lại lạnh lùng như vậy.】

Tạ Yến Lễ bực hết chỗ nói, giờ anh chỉ muốn gọi Bạch Tịnh đến đổi phòng cho anh ngay thôi. Quan tâm cũng nói, không quan tâm cũng nói, anh chịu hết nổi rồi!

Anh cố gắng nhích thân thể cách xa Thời An một chút, bằng không nghe thấy tiếng lòng của cô lại lên cơn đau tim mất.

Anh sợ mình chưa khỏi hẳn đã bị Thời An quậy cho lòi ra bệnh tim.

Thời An đáp: “Em biết rồi, em sẽ không quên Rommi của anh đâu.”

Lúc này, Tạ Yến Lễ nhắc đến Rommi một lần nữa, cho thấy Rommi rất quan trọng với anh.

Thời An cúi đầu ngẫm lại cốt truyện gốc, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng nhìn thấy cái tên Rommi này.

Thời An cũng không bận tâm lắm, dù sao cốt truyện của Tạ Yến Lễ đã thay đổi xoành xoạch, giờ lòi ra nhân vật mới cũng không khiến cô lấy làm lạ.

Tạ Yến Lễ không nói gì, vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Thời An bị Tạ Yến Lễ doạ một trận thì hết buồn ngủ luôn. Cô bèn đi rửa mặt, chờ đến khi trở về giường thì chợt nhớ ra cô có biết người ta trông như thế nào đâu mà đón.

Cô duỗi tay vỗ nhẹ người bên cạnh, giả bộ lơ đãng hỏi:

“Chồng yêu của em, Rommi trông như thế nào vậy? Mai em phải làm sao mới nhận diện được anh ta?”

Vài giây sau, Tạ Yến Lễ cất giọng khàn khàn đáp lời.

“Tôi nhớ mình từng bảo đã gửi ảnh cho em xem rồi.”

“Em hợp tác kiểu này đấy à?”

Tạ Yến Lễ lơ đễnh nói, nhướng mày nhìn Thời An:

“Em không chân thành gì cả...”

“Sao hả? Vợ yêu?!”

Giọng Tạ Yến Lễ toát lên vẻ lười biếng, uể oải, câu “em hợp tác kiểu này à?” khiến Thời An đơ ra.

Cô thật sự quên béng vụ Tạ Yến Lễ từng bảo sẽ gửi ảnh cho cô.

Thời An vội vàng kiểm tra phần tin nhắn với Bạch Tịnh trong điện thoại, bây giờ Tạ Yến Lễ vẫn chưa hồi phục nên việc nhắn tin chắc chắn phải nhờ đến Bạch Tịnh.

Thời An lục lọi một hồi mới tìm thấy tin nhắn của Bạch Tịnh nằm dưới cùng danh sách trò chuyện. Đúng là Bạch Tịnh đã gửi một bức ảnh cho cô.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên gượng gạo hẳn, Thời An ngước lên gãi đầu, ngại ngùng nói:

“Giờ em biết rồi.”

Nói xong cô cúi đầu, hệt như đứa trẻ phạm lỗi, lúng túng chỉ muốn chà chân vào nhau.

Tạ Yến Lễ từ tốn nói:

“Em cứ qua quýt kiểu này khiến tôi nghi ngờ em có thành tâm hợp tác hay không...”

“Lần sau lại xảy ra tình trạng tương tự, tôi có nên xem xét đến việc... trừ tiền không nhỉ?”

Tông giọng âm cuối hơi tăng lên tựa như vuốt mèo mềm mại gãi vào lòng người.

Câu này được thốt ra một cách chậm rãi, đến mức khiến Thời An cảm thấy anh cố tính hành hạ cô.

Nhất là câu cuối lọt vào tai Thời An không nhẹ nhàng chút nào, cô vốn đang lười nhác dựa vào đầu giường, đã lập tức ngồi thẳng lưng khi nghe Tạ Yến Lễ nói câu đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Thời An nhìn chằm chằm vào cặp mắt sâu thẳm của Tạ Yến Lễ.

Câu này chẳng khác gì lấy thận của cô cả...

Cô vội vàng lên tiếng.

“Không được, tuyệt đối không thể được!!!”

【Thật sự không được đâu mà, anh làm thế khác gì muốn lấy mạng em chứ, không được, tuyệt đối không thể trừ tiền của em được, c.h.ế.t cũng không được làm thế.】

Mặc dù Thời An không rõ tài sản cụ thể của Tạ Yến Lễ khoảng bao nhiêu, nhưng chắc chắn là khoảng kếch sù. Trong cốt truyện, Tạ Yến Lễ được miêu tả cực kỳ mạnh mẽ.

Thân là trùm cuối của bộ truyện, từ đầu đến cuối vô cùng kiên định, đặc biệt sau khi biến chất thì cả nữ chính Thời Mặc cũng chẳng làm gì được anh cả mà.

Sau cùng tác giả chỉ miêu tả ngắn gọn một câu, Tạ Yến Lễ là người giàu nhất nước.

Thời An khóc ròng, ôi khối tài sản nhiều đến độ khiến cô phát khóc luôn.

Cho nên Thời An tuyệt đối không chấp nhận câu nói trừ tiền của Tạ Yến Lễ.

【Dù bây giờ Tạ Yến Lễ vẫn chưa giàu đến mức đó nhưng bản thân anh là một cổ phiếu tiềm năng. Chỉ cần đầu tư vào giai đoạn đầu thì sau này có thể ngồi không hưởng lợi rồi. Không thể bỏ qua cái đùi vàng này được.】

Thời An nhích người đến cạnh Tạ Yến Lễ, cúi người tới gần gương mặt điển trai của anh, bàn tay mảnh mai trắng nõn từ từ chạm vào cằm Tạ Yến Lễ.

Tạ Yến Lễ nhìn bàn tay đang ngo nghoe tiến lại gần của Thời An thì nhíu mày, mím chặt môi.

“Ôi chồng yêu của em, sao anh có thể thốt ra những lời tàn nhẫn như thế. Em mà không thành tâm á, nếu em không thành tâm muốn hợp tác với anh thì trên đời này chẳng còn ai chân thành nữa đâu...”

Tạ Yến Lễ cảm thấy thú vị, nheo mắt nhìn cô diễn trò, ánh mắt nghiền ngẫm.

Anh nói với giọng trầm thấp gợi cảm: “Vậy à?”

Thời An gật đầu đáp:

“ Chẳng qua dạo này em bận quá, anh cũng thấy đó, khi nãy em mệt đến mức lao thẳng lên giường nằm luôn.”

Tạ Yến Lễ không nói gì, đoạn cụp mắt rồi nhàn nhã nói: “Vậy thì ngủ đi.”

Anh nói câu đó chỉ để trêu chọc Thời An thôi, thấy cô thật sự mệt mỏi nên cũng không nhẫn tâm nói thêm gì, chỉ bảo cô đi ngủ.

Thời An nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tiền dưỡng già của cô ổn rồi, cô lăn vào chăn của mình nhưng bị Tạ Yến Lễ doạ hú hồn một trận khiến cô hết buồn ngủ rồi.

Cô quyết định mở điện thoại ra xem ảnh Rommi mà Bạch Tịnh gửi sang.

Khi nãy không nhìn kỹ, giờ xem lại thì Thời An chợt nhận ra:

【 Rommi trong ảnh đẹp trai thật, tóc vàng óng thêm quả mắt xanh biếc thế này, đúng là nét đẹp ngoại quốc. Trong ảnh thì anh ta không thấp hơn 1m85, ngặt nỗi...】

Thời An thở dài một tiếng, Tạ Yến Lễ nằm cạnh đột nhiên mở mắt, ánh mắt u ám, không khí chung quanh càng lúc càng vi diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play