Cô nhớ Viên Thi Khanh - người chị em tốt này của Thời An, hình như ban đầu còn là quân sư, bày kế cho em ấy đối phó với cô đấy.

Có thể nói, trước đây chuyện tốt của Thời An đối với cô đều có bàn tay của Viên Thi Khanh ngoài sau điều khiển.

Viên Thi Khanh nghe Thời An bảo phải đợi vài ngày nữa thì sự nhiệt tình trong lòng lập tức tắt ngúm, cô ta khàn giọng nói: “Vậy à! Đành phải thế thôi.”

Trong đầu cô ta chợt loé lên bóng người khi nãy, người vừa đi trước Thời An chẳng phải là...

Ánh mắt Viên Thi Khanh loé lên, cô ta cúi người thì thầm với Thời An.

“Tiểu An, người đi trước em khi nãy có phải là người nhà ở nông thôn đó không?”

Viên Thi Khanh lén lút nhìn Thời Mặc, đánh giá từ trên xuống dưới rồi lộ vẻ khinh thường.

Dân quê mùa này còn chẳng có nổi một bộ đồ tử tế, người ngoài nhìn vào mớ quần áo trên người đối phương còn tưởng cô quấn vải trắng quanh người ấy chứ.

Đôi mắt Thời Mặc khẽ động.

Thời An cảnh giác nhìn Viên Thi Khanh. Trong lòng thầm nghĩ không ổn, Viên Thi Khanh lại chuẩn bị gây chuyện nữa hả?

Cô ấp úng, qua loa trả lời: “Đúng mà cũng không đúng.”

Để tránh Viên Thi Khanh làm ra chuyện điên rồ gì đó, Thời An vội xoay người rời đi.

【Không được, không thể để cô ta nhìn thấy chị đẹp được. Ai mà biết con lợn ngu ngốc kia có nghĩ ra âm mưu gì để hại chị ấy nữa không. Tốt hơn hết vẫn là dắt chị đẹp đi xa mới an toàn!】

【Xách váy lên chạy lẹ thôi.】

Thời Mặc nhướng mày, lúc Thời An đi ngang qua cô thì kéo tay cô cùng chạy.

Viên Thi Khanh ngây người, còn tính chạy theo nhưng lại nghĩ bụng, bậy giờ Thời An lạnh nhạt với mình như thế, chờ đến khi món quà của mình được gửi đến chỗ Thời An, chắc chắn cô ta sẽ khen ngợi mình cho xem.

Trong mắt Viên Thi Khanh hiện lên vẻ đắc ý.

Quản lý của Thời An nhìn chằm chằm vào Viên Thi Khanh rồi xoay người đi theo Thời An.

Viên Thi Khanh vẫn dõi theo bóng lưng của Thời An với Thời Mặc, cảm thấy thật chướng mắt.

Hôm đó, Viên Thi Khanh chạy đến nhà họ Thời thì trông thấy Thẩm Ngọc Uyển vô cùng quan tâm đến Thời Mặc, cô ta trong lòng cười khẩy một tiếng. Thời An mà mình biết đời nào có thể chịu đựng nổi việc địa vị của mình bị lung lay.

Hai người vốn đứng ở hai phía đối lập, sao có thể thân thiết được chứ.

Nếu đã không thể thân thiết thì để cô làm người xấu, giúp Thời An củng cố vị trí của mình trong nhà họ Thời.

Chờ Thời An giữ được địa vị thì cô ta cũng có thể dựa vào Thời An mà tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí rồi.

Nhưng hiện tại, Viên Thi Khanh phải chuẩn bị cho mình thật kĩ. Trong đầu cô ta nhớ lại người đàn ông phóng khoáng dịu dàng mà cô đã vô tình thấy ở nhà họ Thời.

Đôi mắt Viên Thi Khanh tràn ngập sự e ấp của thiếu nữ đang độ xuân thì, xen lẫn sự quyết tâm, cô ta nhất định phải có được người đàn ông ôn nhu như ngọc này.

Khi ra khỏi toà nhà, Thời Mặc quay đầu lại, nhìn Thời An, nhẹ giọng hỏi:

“Em có về nhà không?”

Thời Mặc trở về nhà họ Thời mấy hôm nay cốt là để tiếp xúc với Thời An, nhưng điều này đã khiến cho Thẩm Ngọc Uyển hiểu lầm rằng bản thân cô thật sự nghe lời bà ấy. Chuyện này không ổn chút nào.

Nếu hiện giờ Thời An không về nhà thì cô cũng chẳng cần ở đó làm gì.

Cô thật sự nhức đầu trước sự kiểm soát mạnh mẽ của Thẩm Ngọc Uyển.

“Em không về đâu.” Thời An lắc đầu đáp.

“Em còn phải chăm sóc cho Tạ Yến Lễ nữa nên sẽ ở ngoài thêm khoảng thời gian.”

Vả lại cô vẫn chưa hoàn thành việc đã hứa với Tạ Yến Lễ nên bây giờ không vội về nhà.

“Ừm.”

Thời Mặc gật đầu rồi quay người rời đi, nếu Thời An không về nhà thì cô cũng không cần đến nhà họ Thời nữa, cô phải xử lý chuyện của mình.

Sau khi Thời Mặc rời đi, quản lý của Thời An đã leo lên xe đợi sẵn. Vừa bước lên xe, Thời An còn chưa kịp ngồi vững, quản lý đã vội vàng hỏi thăm: "Sao rồi? Kết quả thế nào?"

Khi nãy có người khác ở đó, tuy quản lý không biết là ai nhưng kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí giúp anh nhận ra, quan hệ giữa người nọ với Thời An không hề đơn giản, vậy nên anh cũng chẳng nhiều chuyện, chỉ đứng yên bên cạnh làm bù nhìn.

Thời An liếc anh: “Tôi được chọn rồi.”

Quản lý vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, đụng đầu vào nóc xe, chưa kịp vui mừng vài giây thì anh đã ôm đầu la oai oái.

Thấy quản lý vui như thế, Thời An không khỏi mỉm cười.

“Xem dáng vẻ không chút tiền đồ của anh kìa.”

Quản lý ngẩng đầu lên cười hề hề:

“Bà cô của tôi ơi, cô không biết đâu, công ty mẹ đã nói, nếu cô được chọn vào bộ phim này thì công ty sẽ trích hoa hồng từ thưởng cuối năm cho tôi đó.”

Gương mặt Thời An ánh lên vui vẻ.

Nhìn thấy anh ấy vui như vậy, trong lòng Thời An bất giác cũng cảm giác vui vẻ theo.

Những suy nghĩ lo lắng trong đầu cô dần tan biến, hiện tại cô đã được chọn rồi, mà chị đẹp nhà cô cũng có mặt lúc đó, không phải cô lén lút đi giựt vai của chị. Vậy nên cô cũng không cần phải băn khoăn nữa.

Có lẽ kịch bản đã thay đổi từ lúc cô đến đây rồi, nếu bộ phim thành công thì đến lúc đó, việc kể lại câu chuyện của Thời Mặc cũng sẽ không khác.

Cô sẽ trở thành chỗ dựa cho Thời Mặc.

Nghĩ thế, lông mày Thời An mới từ từ giãn ra. Cô cảm thấy cả người nhẹ nhàng, thoải mái hơn hẳn, mỉm cười vỗ đùi bảo:

“Đi thôi, làm việc tiếp nào, bây giờ chị đây vẫn có thể đấu thêm ba trăm hiệp!”

————

Sau khi Thời Mặc và Thời An rời đi, Quách Minh vẫn chưa đi xa đã nhận được cuộc gọi từ cha mình. Chưa nói được mấy câu thì Quách Minh đã nhíu mày lại, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Anh trở lại phòng họp đã phỏng vấn Thời An vừa rồi, ngồi xuống ghế một cách bực bội, càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Anh giơ chân đá ngã chiếc ghế bên cạnh, lầm bầm chửi thầm.

Chẳng bao lâu sau đã có người gõ cửa phòng họp.

Thời An làm việc chăm chỉ cả ngày, liên tục hoàn thành nhiều việc.

Đến tối về nhà, Thời An mới lộ vẻ mệt mỏi, cô lê cái thân xác tàn tạ của mình bước vào phòng, rồi đi về phía giường ngủ mà không thèm bật đèn lên.

“Uỵch.”

Cô nằm bẹp xuống giường.

Nhưng ngay sau đó lại vang lên một tiếng rên rỉ, Thời An vội bật dậy.

Cô chợt nhớ ra trên giường vẫn còn người khác. Thời An vội bật đèn phòng lên, trông thấy Tạ Yến Lễ đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô lúng túng cười gượng một tiếng.

Cô ngồi bên giường, ngại ngùng hỏi: “Em có đè trúng anh không?”

【vocal (Chòi moá), sao mình lại quên mất còn một thằng cha to đùng nằm trên giường nhở.】

“Không có.”

Tạ Yến Lễ liếc cô một cái, khàn giọng hỏi:

“Sao hôm nay lại mệt như thế?”

Lúc Thời An vừa vào phòng thì anh đã cảm giác được sự mệt mỏi của cô.

Bước chân cũng không còn mạnh mẽ như bình thường, huống hồ vừa vào, cô đã ngã lăn xuống giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play