Vài giây sau, quản lý báo rằng hợp đồng đã ký từ nửa tháng trước.

“Ừm.” Thời An thờ ơ đáp.

Viên Thi Khanh thần bí nhìn cô, cố gắng khơi gợi sự tò mò: “Vậy em đoán xem lần này còn ai tham gia nữa?”

Thời An không có thời gian chơi trò đố chữ với cô ta, bực mình nói: “Chị không nói thì em đi đây.”

“Ế! Đừng đi, chị nói ngay đây.” Viên Thi Khanh vội vàng nghiêng người về phía trước, nắm lấy tay Thời An, thì thầm vào tai cô vài chữ: “Trác Ái.”

“Em không phải ghét cô ta nhất sao? Lần này hai người xuất hiện trên cùng một sân khấu, em không thấy vui ư?”

Thời An nhìn Viên Thi Khanh như thể cô ta đang bị bệnh nặng. Tại sao việc người mình ghét đứng chung sân khấu lại khiến cô phải vui?

Thời An khó hiểu nhìn cô ta: “Chị có nhầm lẫn gì không đấy?”

Thấy Thời An không hiểu, Viên Thi Khanh giải thích:

“Em thử nghĩ xem, bình thường em không ưa gì cô ta, hai người lại không thường xuyên tham gia sự kiện cùng nhau, nên em không có cơ hội để dạy cho cô ta một bài học. Nhưng bây giờ thì khác rồi...”

“Em có thể công khai ‘chỉnh’ cô ta, chẳng phải quá tuyệt sao?”

Thời An: “...”

Cô nhìn Viên Thi Khanh như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.

Bây giờ cô mới hiểu tại sao trong nguyên tác, Thời An lại trở thành kẻ làm nền cho người khác rồi.

Có một người bạn thân không bình thường, lại hay đưa ra ý tưởng không ra gì thế này, cô sao có thể mong chờ được chủ ý gì hay cơ chứ.

“Chị cứ ở lại đây đi, em có việc về trước.”

Thời An không muốn ở lại cùng Viên Thi Khanh nữa. Cô sợ nếu ở lại lâu, mình sẽ bị cô ta lấy nhiễm, biến thành kẻ ngốc mất thôi.

Thời An đặt những gì vừa tìm thấy trên trình duyệt tới trước mặt Viên Thi Khanh, nói: “Chị nên thử đến chỗ này đi.”

Viên Thi Khanh cúi mắt nhìn vào điện thoại của Thời An, dòng kết quả đầu tiên hiện lên rất nổi bật:

【Bệnh viện Tâm thần lớn nhất thủ đô.】

Viên Thi Khanh tức điên!

Nhưng Thời An đã sớm rời đi, cô ta có muốn đánh người cũng không được.

Sau khi ra ngoài, người quản lý lập tức theo sau, thông báo Thời An lịch trình những ngày tới: “Tổ tông của tôi ơi, các sự kiện mà cô đã bỏ lỡ vài ngày trước đều phải được thực hiện bù trong những ngày này. Nếu không, không chỉ nói đến tiền vi phạm hợp đồng, mà danh tiếng của cô chắc chắn sẽ bị giảm sút nghiêm trọng.”

“Yên tâm đi.” Mặc dù Thời An có chút không muốn đi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Người quản lý một tay lướt lịch trình trên máy tính bảng, vừa nghiêm túc nói:

“À, sau khi hoàn thành các sự kiện bù, chương trình《 Có Em Có Anh 》sẽ bắt đầu quay. Cô chuẩn bị sẵn sàng nhé.”

Khi người quản lý nhắc lại chương trình《 Có Em Có Anh 》 lần thứ hai, Thời An đột nhiên nhớ ra tại sao cô lại thấy tên chương trình này quen thuộc đến vậy rồi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

《 Có Em Có Anh 》là một chương trình tuyển chọn tài năng. Mùa đầu tiên đã gây sốt, khiến mùa thứ hai trở thành mục tiêu của rất nhiều nghệ sĩ, chiếc ghế giám khảo càng trở nên nóng bỏng hơn.

Anh hai của Thời An, Thời Dung Cảnh - là nhà đầu tư cho chương trình này, nhờ đó Thời An dễ dàng có được vị trí giám khảo.

Nhưng vấn đề là anh hai của cô cũng ghét Thời Mặc, nên anh ấy đã nhét hồ sơ của Thời Mặc vào danh sách thí sinh.

Định giúp em gái nhà mình hả giận bằng cách cho cô làm giám khảo, còn Thời Mặc thì là thí sinh, tùy ý để cô làm khó làm dễ rồi cuối cùng đánh rớt Thời mặc, để cô ta bị loại trong sự nhục nhã.

Vì vậy, khi chương trình bắt đầu, anh ấy đã tìm cớ kéo Thời Mặc đến hiện trường, ép thiên kim thật phải tham gia.

Trong nguyên tác, Thời Mặc đã từ chối tham gia. Vì chương trình được phát sóng trực tiếp nên khán giả đều chứng kiến tường tận cảnh Thời Mặc tức giận bỏ đi.

Cư dân mạng đều nghĩ, Thời Mặc đã đi cửa sau để có thể có tên trong danh sách này. Điều này khiến thiện cảm của họ dành cho cô - một thí sinh vô danh, hoàn toàn rơi xuống tận đáy.

Ngay trong ngày hôm đó, làn sóng chỉ trích Thời Mặc đã bùng nổ trên mạng.

————

Mấy ngày tiếp theo, Thời An không về nhà mà ở lại căn hộ của mình.

Thời An đã gọi điện báo trước cho bà Trầm Ngọc Uyển nên cô không cần lo lắng chuyện ở nhà.

Trong khoảng thời gian này, lịch trình của Thời An rất dày đặc. Hầu như sau mỗi hoạt động cô chẳng có thời gian để nghỉ ngơi mà phải đến thẳng sự kiện tiếp theo.

Trầm Ngọc Uyển từng căn dặn quản lý của Thời An, chỉ nhận những quảng cáo thuộc thương hiệu quốc tế nổi tiếng, sự kiện cũng thế. Nhất định phải là những sự kiện thật sự có ích cho việc mở rộng danh tiếng của cô, bằng không thì tuyệt đối không được nhận.

Không thể hạ thấp phẩm giá thiên kim nhà giàu của con gái bà được.

Những ngày này đều là quản lý đến căn hộ đưa cô đi tham gia các hoạt động.

Đến ngày cuối cùng, Thời An đã mệt sắp chết, sức lực đã bị hút cạn. Vừa về đến nhà, cô đã vứt giày vào một góc rồi nằm bẹp trên ghế sofa.

Thật là mệt mỏi quá đi!

Tối đến, sau khi tắm rửa thư giãn, giảm bớt mệt mỏi tất tần tật mọi thứ, Thời An thoải mái nằm trên giường nhàn nhã đắp mặt nạ cao cấp.

Mấy hôm rồi không về nhà nên cô không biết Tạ Yến Lễ như thế nào, nhưng cô vẫn không quên chuyện tăng độ thiện cảm với anh.

Thời An bản gốc từng đ.â.m vài cây kim lên người Tạ Yến Lễ, tuy người ta không nhắc đến nhưng trong lòng chắc chắn vẫn nhớ rõ từng cây một.

Dù Thời An đã lập tức dừng lại ngay khi xuyên qua, nhưng có vẻ tổn thương trong quá khứ đã để lại cho anh ta ấn tượng quá sâu sắc, khó có thể phai nhòa.

Bây giờ Tạ Yến Lễ đã chán ghét cô đến cực điểm, dù cô có thở cũng đủ khiến anh ta khó chịu rồi. Vậy nên cô chỉ đành cố gắng hết sức, vớt vát chút thiện cảm ít ỏi từ anh.

Hiện Tạ Yến Lễ không thể nghe điện thoại, Thời An bèn tìm wechat của Bạch Tịnh trong danh bạ rồi gọi video qua.

————

“Thiếu gia, mấy ngày nay người ăn ít hẳn đó.”

Trong phòng Thời An, Bạch Tịnh đang ngồi cạnh giường xoa bóp lưng cho Tạ Yến Lễ, vừa xoa bóp cơ bắp cho anh vừa nói với vẻ lo lắng, phiền muộn:

“Thiếu gia, lẽ nào anh thật sự bị cô ta ấy ấy rồi hả.”

Kể từ khi Thời An rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Bạch Tịch và Tạ Yến Lễ. Chẳng có ai khác nên Bạch Tịnh nói liên mồm như máy phát nhạc.

“Nhưng nhìn thôi cũng biết bây giờ anh chắc chắn không được rồi, vậy sao anh lại dung túng cho Thời An như thế? Chẳng lẽ anh đã quên những chuyện cô ta từng làm rồi sao?”

Tạ Yến Lễ nhắm mắt lại, hiếm khi người hay lèm bèm trong lòng như Thời An không có ở đây, nay tự nhiên lại lòi ra thêm một đứa nói như chim sáo.

Cứ hở ra là anh không được, anh không ổn...

Tạ Yến Lễ thật sự muốn đá thằng nhãi này đến đồng cỏ Châu Phi để tự sinh tự diệt cho xong, suốt ngày cứ nói nhảm không ngừng. Anh ăn ít vì không có cảm giác thèm ăn thôi, chứ không phải vì người phụ nữ kia được chưa?

Hừ, thật nực cười.

“Ting ting ting ~”

Chuông điện thoại reo lên, Bạch Tịnh cầm lên xem thì thấy trên màn hình hiển thị:

【Ác Ma Nhà Họ Thời】gọi video đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play