Cô ta luôn muốn gả vào gia đình giàu có để làm phu nhân được cơm bưng nước rót, kẻ hầu người hạ khắp nơi.

Còn đặc biệt thích đưa ra những ý tưởng tồi tệ bên tai Thời An, nhiều kế hoạch nhắm vào thiên kim thật Thời Mạc đều là do cô ta nghĩ ra.

Cả ngày lân la quanh Thời An, nhờ cô đưa mình đi dự tiệc hào môn, tiệc trà trong các nhà danh giá.

Để thỏa mãn sự kiêu ngạo của mình, Thời An đã đưa cô ta đi vài lần.

Khi Viên Thi Khanh bước vào, cô ta vội vàng tìm Thời An đầu tiên. Đã mấy ngày không liên lạc được với Thời An, giờ gặp lại cô ta cảm thấy có chút lo lắng.

Thậm chí, trên mạng có người tinh mắt phát hiện, dạo gần đây, cô ta không còn đăng hình chụp cùng Thời An. Bọn họ bắt đầu tung tin đồn, nói cô ta bị đá ra khỏi vòng tròn gia đình hào môn rồi.

Nhìn thấy Thời An, Viên Thi Khanh mới cảm thấy yên tâm. Cô ta bước nhanh đến bên Thời An, cởi chiếc áo khoác trên người, đưa cho trợ lý bên cạnh.

Viên Thi Khanh vừa gặp đã tỏ ra rất nhiệt tình, cô ta thân thiết nắm tay Thời An: “An An, sao lại ở đây rồi?”

“Mấy ngày không gặp, em đi đâu vậy? Sao không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn? Chị lo lắng c.h.ế.t đi được.”

Thời An không biểu lộ gì, nhẹ nhàng rút tay mình ra, nói: “Chị mong em gặp chuyện không may đến thế sao?”

Viên Thi Khanh vốn đã chuẩn bị sẵn lời nói trong bụng, chợt bị nghẹn lại, cô cảm giác hôm nay Thời An có vẻ lạ lạ.

“Làm sao có thể? Em biết chị luôn tốt với An An mà.” Viên Thi Khanh cười nói: “Chị chỉ sợ An An bị mẹ em phạt thôi.”

Khi quản lý Thời An ra ngoài nhận điện thoại, Viên Thi Khanh lén lút đến bên Thời An, khẽ hỏi: “An An, chuyện đó em đã làm xong chưa?”

“Chuyện gì cơ?” Thời An làm bộ như không biết, ánh mắt mê mang nhìn về phía Viên Thi Khanh.

Viên Thi Khanh nhìn đôi mắt ngây thơ vô số tội của Thời An, nhất thời không biết phải nói gì. Cô ta do dự một lúc, thấy Thời An không giống như giả vờ, cẩn thận hỏi:

“An An, thật sự em không nhớ gì sao?”

Thời An vẫn giữ ánh mắt con nai vàng ngơ ngác, không có biểu hiện gì khác. Trong lòng Viên Thi Khanh như bị châm một cái.

“Đùa chị thôi, làm sao em quên được.” Thời An đột nhiên che miệng cười.

Nụ cười trên mặt Viên Thi Khanh suýt chút thì nứt ra. Cô ta trong lòng thầm mắng Thời An dữ dội, thật sự tưởng mình là thiên kim nhà họ Thời nên không xem ai ra gì à?

Đợi đấy.

Trong đầu Viên Thi Khanh thoáng qua gương mặt đẹp trai có mấy phần tương tự Thời An, trái tim cô bỗng chốc ngọt ngào như được phủ đầy mật ong

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, che giấu vẻ châm chọc trong mắt, sau đó nhẹ nhàng trách móc Thời An:

“An An, hôm nay em sao thế, sao lại lạ lùng như vậy? Có phải em không xem chị là bạn thân nữa rồi phải không?”

Viên Thi Khanh nghĩ rằng Thời An đã xem một số bình luận trên weibo nên mới có ấn tượng không tốt về cô.

Viên Thi Khanh đứng dậy, tiến lại gần Thời An, thân mật ôm lấy cô từ phía sau, ngọt ngào nói:

“An An, em biết mà, chị luôn xem em là người bạn thân nhất của mình. Chuyện gì cũng chia sẻ với em, có chuyện tốt cũng nghĩ đến em đầu tiên. Lần trước em nằm viện, chẳng phải cũng chính chị là người đã chăm sóc em ngày đêm đó sao?”

“Em không được để những lời nói không hay trên mạng làm ảnh hưởng đến tình cảm hai đứa mình.”

Đôi mắt xinh đẹp của Thời An khẽ d.a.o động, cô lặng lẽ rời khỏi vòng tay của Viên Thi Khanh. Lười biếng chỉnh lại mép áo bản thân, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên người cô ta:

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

“Yên tâm, làm sao em có thể nghi ngờ chị được chứ?”

“Lòng tốt của chị, em đều nhớ kĩ từng - cái - một.”

【Lúc chiếc xe lao đến, cô ở sau lưng tính toán kĩ lưỡng, cố ý để nó đ.â.m vào tôi. Sau đó lại cố tình vào viện chăm sóc nhằm để tôi cảm kích, không phải sao?】

【Cô còn chẳng ngần ngại đi thuê một đám thủy quân, tấn công tôi vào lúc tôi đăng bài. Sau đó lại giả vờ ủng hộ tôi, lên án những kẻ bình luận ác ý đó sao?】

【Chẳng phải cô đã lấy tôi làm bàn đạp để thăng tiến, rồi rút cạn tài nguyên từ tôi đi sao?】

【Yên tâm, những điều này tôi đều nhớ kĩ.】

Viên Thi Khanh tiếp tục truy hỏi Thời An: “An An, chuyện đó em đã làm chưa?”

Thời An nheo mắt, chậm rãi trả lời: “Chưa làm.”

“Tại sao? Chẳng phải em rất ghét Thời Mặc, cô con gái ruột thật sự đã trở về nhà kia sao?”

Vừa nghe Thời An không làm theo những cách mà cô ta đã cất công chỉ dạy để đuổi Thời Mặc đi, Viên Thi Khanh có chút lo lắng.

Cô ta vội nắm lấy cánh tay Thời An, gấp gáp nói:

“Em nghĩ mà xem, vốn dĩ nhà em đang rất hòa thuận, hạnh phúc. Bây giờ thì sao? Chẳng phải đã có thêm một người chia mất sự cưng chiều, sự quan tâm của ba mẹ và các anh trai dành cho em rồi sao?”

“Đây là một chuyện kinh khủng biết bao, em vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của nó ư? Chị thấy chỉ khi cô ta hoàn toàn thay thế vị trí của em, lúc đó em mới hiểu ra vấn đề quá.”

“Đến khi đó, nếu cô ta vui, miễn cưỡng vẫn có thể giữ em lại như thú tiêu khiển trong nhà. Lúc không vui, chỉ cần hứ nhẹ một cái cũng đủ để ba mẹ thẳng tay đuổi em ra khỏi cửa.”

Viên Thi Khanh cố tình phóng đại sự việc, làm cho mọi chuyện trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực chất chỉ vì lợi ích cá nhân của cô ta mà thôi.

Viên Thi Khanh không hy vọng Thời An ngã xuống, vì mọi thứ hiện tại của cô đều dựa vào việc nịnh bợ Thời An mà có được. Cô vẫn chưa hoàn toàn chen chân vào giới thượng lưu

Một khi Thời An bị gán cho cái mác "Thiên kim giả của gia đình quyền quý", liệu những người trong giới thượng lưu có còn coi trọng Thời An nữa không?

Nếu họ đã không coi trọng Thời An, thì cái tên Viên Thi Khanh sẽ càng không đáng nhắc tới.

Điều trớ trêu là khi Thời An biết mình chỉ là một giả thiên kim, cô ta vẫn ngây thơ như một đứa trẻ, hoàn toàn không biết khi thiên kim thật sự xuất hiện thì sẽ có hậu quả như nào?

Vẫn là nhờ Viên Thi Khanh cô đây nhìn thấu mọi chuyện, chỉ dẫn cho Thời An một lượt, cô nàng ngốc nghếch kia mới hiểu ra vấn đề.

“Ừ, em biết rồi.” Thời An qua loa đáp lại một câu lấy lệ.

Làm thì chắc chắn là không rồi, cô không muốn tự hại mình đâu. Bây giờ mỗi tháng có vài chục triệu tiền tiêu vặt không phải hấp dẫn hơn sao? Tại sao phải tự chuốc tìm đường c.h.ế.t làm gì cơ chứ?

Viên Thi Khanh cẩn thận quan sát biểu cảm của Thời An, thấy cô không có gì khác thường mới yên tâm.

Cô ta nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác: “An An, chị có tin tốt muốn nói với em.”

“Tin tốt gì vậy?”

Thời An tò mò muốn xem từ miệng Viên Thi Khanh có thể nói ra chuyện gì tốt đẹp.

Viên Thi Khanh liếc nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có ai khác ở đây, mới hạ giọng nói: “Chị nghe nói em sắp làm giám khảo cho chương trình 《 Có Em Có Anh 》  mùa thứ hai phải không?”

Thời An ngẩn ra một lúc, sao cô cảm thấy cái tên này nghe quen tai thế nhỉ? Cô không nhớ mình có tham gia hay không, tiện tay lấy điện thoại ra xác nhận với quản lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play