Trong hậu viện của sở Thục dược, ấm thuốc đang sắc thuốc mới phát ra tiếng kêu ‘ùng ục’, bọt nước trắng như tuyết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Lâu Tứ nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt dần trở nên nặng nề.
Trước đây hắn từng loáng thoáng nghe nói tới danh tiếng ‘Xuân thủy sinh’ của y quán Nhân Tâm, nhưng không mấy để tâm. Sở Thục dược đã thấy quá nhiều phương thuốc tốt của Ngự dược viện, cho nên thuốc của một y quán tầm thường làm ra vẫn chưa đáng để hắn để mắt tới. Sở dĩ hắn dẫn người đi phá cửa tiệm của Đỗ Trường Khanh là vì năm trăm lượng bạc do Bạch Thủ Nghĩa mang đến tặng.
Bạch Thủ Nghĩa tự mình tới thăm, tặng cho Lâu Tứ năm trăm lượng bạc, hi vọng Lâu Tứ có thể cho y quán Nhân Tâm nếm chút mùi đau khổ.
Lâu Tứ biết Bạch Thủ Nghĩa đã lăm le y quán kia của Đỗ gia từ lâu, tuy Đỗ Trường Khanh bình thường vung tay quá trớn nhưng lại tỏ ra vô cùng cố chấp trong chuyện này, làm thế nào cũng không chịu đồng ý. Thậm trí, cách đây không lâu hai nhà y quán còn vì chuyện của trà thuốc mà nảy sinh mâu thuẫn.
Lâu Tứ là quan Biện nghiệm dược tài, nếu đã cầm tiền của người thì phải thay ngươi tiêu tai, chỉ cần quan ấn còn ở trong tay hắn thì y quán Nhân Tâm không thể tiếp tục bán thuốc tự điều chế nữa, với hắn mà nói thì việc chỉ cần chỉ tay này không đáng nhắc tới.
Nếu là trước kia, khi Đỗ lão gia còn tại thế thì Lâu Tứ và Đỗ gia cũng coi như có chút giao tình, nhưng hiện giờ Đỗ gia sa sút, đến cả kẻ ngốc còn biết nên chọn giữa năm trăm lượng bạc hay thể diện của Đỗ đại thiếu gia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play