Vạn Phúc cảm thấy hơi lạnh.
Lư hương trong nhã gian đốt hương minh đàn, mùi hương ngào ngạt thanh nhã. Dẫu giọng nói của người sau mành bình thản, nhưng lại thô ráp đến lạ lùng, lướt qua cơ thể khiến người ta sởn gai ốc.
Vạn Phúc lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ngày lang trung khẳng định đại nãi nãi hoài thai, cả đại gia và lão phu nhân đều hoảng sợ.
“Đêm hôm nấy có một cỗ xe ngựa tới trước phủ, người tới gặp và nói chuyện với đại gia một lát, thời gian không dài, chỉ tầm một nén nhang.”
Người sau mành hỏi: “Kẻ đến có phải người của phủ thái sư không?”
“Tiểu nhân không vào phòng nên không biết đối phương có thân phận gì.” Vạn Phúc dừng một chút, lại sợ người sau mành không hài lòng, vội bổ sung thêm: “Tuy nhiên, khi người nọ ra về đại gia có tiễn ra cổng, ta đoán thân phận của hắn không thấp.”
“Ngày hôm sau, đại gia và đại nãi nãi lại cãi nhau, tiểu nhân ở ngoài cửa nghe thấy đại gia mắng nhiếc đại nãi nãi, nói rằng đại nãi nãi mua chuộc hạ nhân gửi thư ra ngoài. Bọn họ cãi nhau rất kịch liệt, ta vốn định khuyên giải nhưng lại bị đại gia mắng đuổi ra ngoài, sai ta đi tìm lão phu nhân tới. Ai mà ngờ được….”
Trong mắt Vạn Phúc hiện lên vẻ sợ hãi.
Ông ta nhớ tới cảnh tượng mình dẫn Kha lão phu nhân hớt hải vào trong sân, ngày ấy trời đã vào hạ, hoa sen đỏ nở rực rỡ khắp sân, trong làn nước xanh biếc gợn sóng ấy có tay áo trắng như tuyết của ai đó nổi bồng bềnh, trông giống một dải lụa trắng vừa kiều diễm vừa thê lương.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT