Chương 2 : Thất Thoát - Cuốn Tập Lạ.

Khi một hạt giống vô tình được gieo xuống và nảy mầm, thì đồng nghĩa với việc này chính là sự sinh xôi và phát triển của hạt giống đó trong tương lai. Dù trong quá trình lớn lên của hạt giống nọ có gặp phải bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu rào cản, nhưng cũng chẳng thể cản được sức sống mãnh liệt của cây, muốn tiến xa về phía trước. Hoàng cũng như vậy.

Khi ai đó nhắc tới Hoàng hoặc gia đình cậu thì họ luôn nói :" Nhà vợ chồng thằng Đủ có phước, nhà cửa khó nghèo mà gia đình thương nhau, đẻ ra mấy đứa con đứa nào cũng đẹp cũng giỏi.…

 Thằng 2 nhà nó lớn rồi trỗ mã đẹp trai, khỏe mạnh mà giỏi giang hết sức, làm đủ thứ công chuyện ,phụ giúp gia đình cha mẹ, tao mà có con gái là tao ghả cho nó liền..." đại loại là vậy. Không chỉ bàn luận sau lưng cậu, trước mặt cậu thì bà con cũng khen rất nhiều mỗi khi chạm mặt. Điều này làm ba mẹ của Hoàng cảm thấy rất vui, có một đứa con tài giỏi dù bằng cách này hay cách khác, luôn là niềm hãnh diện cho ba mẹ.  Nhưng Hoàng thì có vui không? 

Thực tế thì việc Hoàng được nhiều người khen ngợi không phải là không có lý do. Bao nhiêu năm tháng qua đi, Hoàng làm bất kỳ một việc gì ,đều nghĩ cho gia đình và các em. Hoàng đỗ tốt nghiệp trung học cơ sỡ ,học lực loại giỏi, như bao đứa bạn đồng trang lứa khác, Hoàng cũng có ước mơ và hoài bảo cho riêng mình, và rồi khi cậu đang trên bước đường tiến tới nó thì lại bị hoàng cảnh gián tiếp ngăn cản. Khi cậu vào cấp 3 học lớp 10 gần hết nữa học kỳ 2 thì Bà Nội bệnh nặng, vợ chồng chú thím út sống với nhau đã bao lâu nhưng vẫn không có con, gia cảnh thậm chí còn khó nghèo hơn gia đình Hoàng, chú thím phải làm đủ thứ việc để kím tiền, lúc này nếu một trong hai người bỏ việc để lo cho nội, có thể gia đình sẽ không trụ nỗi, nhưng cũng không thể nào bỏ nội ở viện một mình để đi làm được. Các cô thì ghả đi xa, nhà Hoàng ở gần thì lại không có người để lo cho nội vì ai cũng có việc học việc làm, trong lúc này cần lắm một người để chăm chút kỹ cho nội mau khỏe. Đối với Hoàng, Nội là tất cả, từ khi bé thơ nội đã dạy cho cậu rất nhiều điều tốt, kỹ niệm bên nội là thứ mà cậu sẽ không bao giờ quên, nội năm nay đã lớn tuổi ,lại bệnh như vậy, Hoàng rất lo. Trong một đêm nằm thao thức, cậu đã suy nghĩ về tất cả. Cậu suy nghĩ về nội, về 3 đứa em của mình, chúng cần học tiếp, suy nghĩ đến ba mẹ, suy nghĩ về kinh tế và những bước tiến trong tương lai. Dù rất khó khăn và còn nhiều sự lưu luyến, nhưng cậu đã quyết định nghĩ học để lo cho mọi thứ. Cậu quyết dùng sức của mình để vung vén ,phụ giúp và giực dậy gia đình. Sau khi nói chuyện này với cả nhà, mọi người đều bất ngờ. Ba mẹ cho rằng Hoàng không cần thiết phải như vậy trong khi ba và mẹ vẫn còn khả năng xoay sở được. Ý Hoàng đã quyết, cậu nói ra ý kiến của mình, muốn cho ba đứa em học hết cấp 3, và đứa nào muốn học đại học thì cậu sẽ giúp đỡ ba mẹ lo cho các em, nghĩ về kinh tế gia đình, cậu muốn gia đình khá giả hơn nữa, có dư hơn nữa và trên hết là nội. Hoàng muốn được tận tâm chăm sóc cho nội hết bệnh, cho nội có một tuổi già khỏe mạnh và vui vẻ bên con cháu.

 

Ý của Hoàng rất rõ ràng, cách cậu thưa chuyện lễ phép với ba mẹ, trong câu nói có tính logic và vô cùng chặc chẽ, và trên hết là sự nghiêm túc của Hoàng đã thuyết phục được Ba mẹ đồng ý. Hoàng thu xếp , rồi đến bệnh viện ngay sáng hôm sau. Bác sĩ cho biết bà bị lên cơn tim, kèm theo đó là sức khỏe nội không được tốt do tuổi đã cao, nên chăm bẳm cho bà kỹ hơn. Sau gần 2 tháng từ bệnh viện trở về, nội nay đã khỏe hẳn rồi, còn Hoàng? Có lẽ rằng khoản thời gian ở bệnh viện vừa qua đủ dài để cậu suy nghĩ kỹ hơn nữa về những bước tiến sắp tới của gia đình. Hoàng đã định hình được cuộc sống của cậu và những việc Hoàng cần làm trong tương lai. Sáng cậu đi làm Hồ với ba, chiều về phụ mẹ may quần áo, giao áo cho khách, tối về thì đang vỏ xách bằng nhựa, đang gia công kím thêm tiền .Chưa hết, được nghĩ chủ nhật thì Hoàng tìm kèo chạy xe ôm, hay là ai thuê gì làm đó : đào đất ,lấp "mội" cống vuông tôm, chuyển thức ăn vào cho bò, bốc vác hàng, ..v...v..... công việc long bông không hề ổn định.

Chính từ những việc đó đã khiến cho Hoàng rất được bà con trong thôn xóm yêu thương và quý mến, hết lòng giúp đỡ và ngưỡn mộ. Ai có con gái thì muốn ghả cho cậu, ai có con trai mà hư hỏng thì hay mang Hoàng ta ra để làm ví dụ điển hình- điển hình cho sự tài giỏi và siêng năng, ba mẹ rất lấy làm tự hào về Hoàng.

Theo dòng thời gian trôi xuôi, Hoàng vẫn tiếp tục lý tưởng của mình là lo cho gia đình và các em, lúc này Hoàng của chúng ta 20 tuổi. Vâng, 20 tuổi, cái tuổi mà đôi khi chúng ta ra đường vẫn thường hay gặp, nhưng ở một góc độ khác. Trong khi nhiều thanh niên 21 tuổi độ xe phân khối lớn, nẹt boo nổ đùng đùng, tay-chân-lưng săm đen đỏ kính hết, có người thì hút chích, tựu tập đánh nhau dành gái, hay còn những trường hợp éo le hơn là đánh đập ,bất hiếu với ba mẹ, trộm cấp chôm chỉa lấy liền vào bar nhả khói, hay cung phụng cho mấy con bé nỗi loạn mới tập ngầu.....tất nhiên ở đây không có việc quơ đủa cả nắm, vẫn còn những bạn chịu thương thịu khó, tốt hơn những trường hợp vừa kể ở trên, và Hoàng là một trong những số ít đó.

Càng lớn Hoàng càng nhận ra bản thân không thể cứ mãi làm hồ, xây dựng nhỏ lẻ như vậy mãi được, công việc quá nặng nhọc và chiếm gần hết thời gian của một ngày, tự Hoàng đã thấy không ổn, cậu cố gắn góp nhặc, tích góp được một ít tiền, xin phép ba mẹ cho phép cậu được đi học một cái nghề để có cơ sở ổn định hơn tương lai. Hoàng quyết định sẽ theo đuổi ngành sửa chửa điện lạnh, cụ thể là các loại máy lạnh, máy giặc, tủ lanh-tủ cấp đông, một số lượng lớn máy móc gia dụng. Cậu dành ra một năm để học tập và cậu có tiêu chí rất rõ ràng, Hoàng muốn bản thân có đầy đủ kiến thức về nghề vào năm 21 tuổi. Với khả năng tiếp thu kiến thức đinht của đỉnh và kèm theo đó là sự ham mê tìm tòi, Hoàng thành công chinh phục nghề sớm hơn dự định,  cụ thể là cậu được thầy cho ra nghề sớm hơn các bạn cùng khóa hẳn gần 4 tháng. Do Hoàng lựa chọn cơ sỡ học tập tư nhân nên thời gian ra nghề đều dựa vào thực lực và kết quả học tập của bản thân, nên mới dư ra nhiều thời gian như vậy. Không ngừng phấn đấu, Hoàng xin phép Thầy cho bản thân cơ hội được làm việc tại đây ,cậu muốn bản thân vừa học vừa làm thêm một khoảng thời gian để cứng cáp hơn, cụ thể là đến tết.Hoàng sẽ trở về nhà để làm riêng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đông qua đi rồi xuân lại nhanh về, một cái Tết đến mang cho ta bao nhiêu niềm hi vọng về một năm mới tài lộc, thịnh vượng, cây cối đâm chồi. Xuân qua thì hè tới, Hoàng đã ra nghề từ trước tết và về nhà làm như dự kiến, cho đến thời điểm hiện tại, cậu đã làm việc tại nhà được hơn 4 tháng. Bản thân kiếm được tiền, nhưng cậu không hề có dư, do cậu muốn phụ ba mẹ việc chi tiêu gia đình,lo cho bé Phương và bé Ly đi học, và kèm theo đó là hay gửi tiền cho nội-phụ giúp cho chú thím út một út để lo cho nội. Hoàng quyết định truyền dạy nghề cho Thiện, đứa em của Hoàng, để anh em cùng nhau kiếm tiền phụ giúp gia đình. Về Thiện, Thiện tốt nghiệp cấp 3 thì không tiếp tục học nữa, cậu bé muốn theo anh 2 học tập và phụ anh trong lúc làm nghề. Hai anh em kết hợp ăn ý ,các món hàng được hoàng thành rất nhanh và chất lượng nhờ vào khả năng của Hoàng và sự giúp đỡ của Thiện, dần dần tạo ra danh tiến.

Công việc đang phát triển vô cùng thuận lợi ,Hoàng và Thiện cứ ngày ngày phấn đấu vì gia đình một cách xuất sắc, khi hai anh em có dư một ít thì chuyện không ai muốn lại ập đến. Trong một đêm mưa gió, cả nhà đang say giất ngủ ấm áp trong chăng ,tiếng mưa rơi thì lớn ,sấm chóp vang trời, ai cũng đang tận hưởng một giất ngủ ngon sau một ngày lao động mệt mỏi chứ đâu ai ngờ, kẻ gian đã tận dụng cơ hội này để đột nhập vào nhà.

Sáng hôm sau, Hoàng tỉnh dậy trước, mới có hơn 4 giờ sáng, hôm nay cậu dậy sớm hơn mọi khi. Thói quen của Hoàng mỗi khi tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa ,trời thì vẫn còn mưa nhỏ nên cũng chẳng thể đi tập thể dục được. Hoàng lấy bộ quần áo, mở cửa phòng đi ra bếp rồi vào nhà tắm, tắm cũng là một thói quen của cậu mỗi sáng. Bước vào , cậu lột sạch đồ ra rồi máng lên móc treo, quay lại nhìn bản thân mình trong gương, cao 1m75 nặng 72kg nhưng cơ thể của Hoàng rất ít mỡ, thay vào đó là cơ bắp. Do có khoảng thời gian đi làm việc tay chân cùng ba nên cơ thể Hoàng rất rắn chắc, cộng thêm khung sương to, cho đến thời điểm hiện tại cơ bụng của Hoàng vẫn còn giữ được 6 múi, ngực nở nang, bắp tay-bắp chân nhìn khá lực, đều là nhờ cậu siêng năng tập luyện thể dục vào mỗi sáng khi thức dậy và mỗi chiều khi chuẩn bị tắm, nhìn vào cơ thể của Hoàng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hấp dẫn. Hoàng nhìn vào gương, cậu làm vài động tác khởi động nhẹ, tự cảm thán:

Nhìn cũng ngon zaiii lắm chứ đâu đùa được .

Hoàng gồng bắp tay lên, con chuột(bắp tay) căng cứng, cậu hôn nó rồi liếm nhẹ vào nó, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt của mình trong gương cười nhếch mép, nhìn cậu lúc này thật khác với sự đứng đắng và nghiêm túc mà cậu xây dựng thường ngày. Giờ đây cậu đã có cơ sỡ nghề nghiệp ổn định, ngẫm kỹ lại mới thấy khoản thời gian vừa qua cậu đã rất cố gắn nổ lực vì gia đình, mọi lợi ít đều đặt cả nhà làm ưu tiên mà quên rằng, bản thân cũng cần có một thứ gì đó là của riêng mình. Chính xác hơn thì cậu chưa dư giả nhiều để đua đòi những món đồ hàng hiệu xa sĩ và cậu cũng không có ý đó, có lẽ do cách sống mà cậu tự tạo ra đã khiến cho cậu có tính cách như vậy. Thứ mà Hoàng muốn ở đây là một tình yêu, một người cho cậu cảm giác yêu thương đôi lứa, trò chuyện với cậu-nhắn tin với cậu hằng đêm, nhưng thứ đó đối với cậu lại là thứ vô cùng xa sĩ và khó tìm đến lạ. Tại sao ư? Một người như có body bốc lửa chiến đét như Hoàng, khuôn mặt điểm trai ,giọng nói trầm ấm, chiều cao cân nặng lý tưởng, lại là người giỏi gian biết suy nghĩ biết chăm lo cho gia đình, sống tình cảm, lại có nghề nghiệp khá ổn định ,như này thì ế sao được? Biết bao nhiêu người con gái muốn quen cậu ,tìm hiểu cậu, bao nhiêu gia đình muốn ghả con gái của họ cho cậu, khen cậu không ngớt lời, vậy mà cậu lại cảm thấy trống vắng là khó tìm được tình yêu là thế nào? Chỉ còn một lý do, một sự thật phủ phàng rằng Hoàng chỉ thích con trai, cậu vẫn muốn che chở ,nhưng đối tượng lại là những bé bot đáng yêu "so cute" trong cộng đồng LGBT. Tất nhiên đây là vấn đề thầm kính của riêng Hoàng, việc Hoàng là Boy Top của cộng đồng LGBT được cậu dấu kính không ai biết cả, trừ một người là Thiện, lý do thì đơn giản thôi, Thiện cũng giống như Hoàng - Boy Top. Đây là bí mật mà 2 anh em dấu kính, do có điểm chung ít ai có được này nên 2 đứa rất thân thiết, có thể chia sẽ cho nhau bất kỳ vấn đề gì kể cả những chuyện mang tính chất riêng tư, nhạy cảm, đến cái quần sịp mà 2 anh em còn mặc chung được thì chúng ta cũng có thể hiểu.

Quay lại với câu chuyện, Hoàng tắm xong và mở cửa bước ra, chỉ mới gần 5 giờ sáng, cậu dự định hôm nay sẽ vệ sinh cái máy giặc của khách mới nhận và chở về nhà hôm qua, hôm nay khá ít việc, các sản phẩm gia dụng cậu và Thiện nhận đều được 2 anh em sửa chửa hoàng thành từ hôm qua, dự định hôm nay sẽ giao hàng. Bước sang kho sửa chửa, cậu bàn hoàng, trố mắt, bất ngờ với cảnh tượng mình đang chứng kiến. Tất cả các vật dụng 2 anh em hoàng thành hôm qua đều đã bị lấy trộm, bọn chúng lục tung kho lên, lấy đi các đồ vật đã sửa xong bất kể giá trị, Hoàng nhanh chống chạy vào phòng gọi ba mẹ tỉnh dậy, mẹ rối hết cả lên, ba thì bình tỉnh hơn,nhanh trí lấy điện thoại gọi cho Bác Lâm công an xã, nhờ người đến nhà giải quyết.

Cả ngày hôm đó cả nhà ai cũng ủ rũ, không ai nghĩ gia đình mình khó khăn thế này mà lại rơi vào tầm ngấm của bọn trộm. Đến tối thì Xã gửi thông báo kết luận, qua kết luận sơ bộ thì bọn trộm đã nhân cơ hội tối hôm qua mưa to gió lớn, dùng kìm cộng lực cầm tay cắt tấm lưới chì trên cửa vào kho rồi đột nhập trộm lấy hàng hóa, phụ tùng và máy móc, do cửa kho thông với nhà nhưng được khóa kỹ nên chúng không vào được, rất may mắn là không có thiệt hại về người và tiền mặt, chúng chỉ trộm sản phẩm, tổng thiệt hại là tòan bộ sản phẩm đã hoàng thành của khách và một số sản phẩm đang trong quá trình bán, quy ra số tiền hơn 25 triệu, do không có camera nên việc tìm ra kẻ trộm sẽ mất khá nhiều thời gian. Hoàng đọc xong lá đơn thì buồn rầu khôn tả, cậu lại phải giải quyết bài toán về kinh tế rồi. Hoàng bàn với gia đình, cậu muốn lấy số tiền cậu và Thiện tiết kiệm được trong khoảng thời gian vừa qua để đền lại cho các khách hàng đã bị mất đồ trong vụ trộm, ba và mẹ đã đồng tình với cách làm của Hoàng, Thiện cũng vậy, dù sao chuyện này cũng không ai muốn nó xãy ra hết.  

Gần một tuần sau ,cuộc sống của Hoàng thì vẫn vậy, 2 anh em vẫn sửa chửa, 2 cô em gái thì đi học, mẹ may quần áo, ba thì đã chuyển sang nghề chạy xe ôm được gần 1 năm vì vấn đề sức khỏe, về chuyện gia đình Hoàng bị trộm đột nhập và lấy cắp hàng thì ai cũng biết, cả xóm đều thương. Kết quả của vụ việc này thì xã thông báo rằng do mưa lớn và điều kiện camera hình ảnh nên khó điều tra, đến nay vẫn chưa có kết quả. Tưởng chừng đến thế thì thôi, nhưng cô bác lại xì xầm to nhỏ, Hoàng cũng có để ý xem chuyện gì, các cô bác nói rằng vào cái đêm hôm nhà cậu bị trộm vào thì gần sáng thấy thằng Khánh  Duy ,con ông Long chở 1 xuồng lớn chạy dưới sông ra hướng chợ, cô bác tập thể dục sáng sớm nên thấy, trên xuồng là đủ thứ đồ, nào là ấm đung, lò điện, lò vi sóng, tủ lạnh ,máy giặc, ...... Cô bác thấy hơi lạ, nhưng nhà nó giàu, với lại thằng này quậy lắm, 23 tuổi đầu không lo làm ăn là suốt ngày rong chơi, độ xe boo nổ vang trời,làm phiền xóm làng, lại hay đánh nhau-nỗi loạn, mọi người cứ nghĩ đơn giản rằng nó lại chôm đồ nhà đem bán để lấy tiền chơi xe nữa rồi, chẳng mấy ai thèm quan tâm, đến sáng thì rộ lên tin nhà Hoàng bị trộm, toàn những món gia dụng. Hoàng nghe thì kể lại cho Thiện, thằng em khi nghe anh mình kể lại thì vô cùng sốt sắn, muốn làm rõ. Hai anh em cho rằng nhà ông Long giàu có, lại quang hệ rộng nên đã nhờ người quen lo êm chuyện này ,vì vậy mới không có kết quả điều tra, Hoàng bảo Thiện đến chiều thì sang nhà Bác Lâm công an xã hỏi kỹ vụ này. 

Đến tối, Hoàng ngồi đợi Thiện ở bàn ăn trong bếp, trên tay là một cuốn tập bìa cứng trắng trơn mà Thiện từ đâu mang về, trên bìa có dòng chữ "THỰC HIỆN ƯỚC MƠ, Thiện do đến nhà Bác Lâm hỏi chuyện nên về trể, bây giờ đang tắm trong tolet. Thiện bước ra thì liền xới 1 tô cơm, nhà của bác lâm khá xa nên thằng em không ăn chiều cùng cả nhà được, giờ nó ăn một mình. Ngồi xuống bàn ăn,  Thiện hỏi:

Anh 2 chờ em hả?

Ừa, sao rồi mày, Bác Lâm có nói ra gì không?

Thiện vừa ăn vừa trả lời: Có, mà ổng nói không rành gì hết.

Ủa, vậy là sao? Rồi cuối cùng là ổng nói gì?

Mới đầu, em hỏi là vụ nhà con bị trộm kho có chuyển biến gì chưa bác? Thì ổng cười thôi à, ổng nói chưa. Em cũng cố hỏi dữ lắm ổng mới rặn ra được vài chữ..…

Sao, ổng nói sao?

Nhìn anh 2 có vẻ sốt sắn ,Thiện nói tiếp: Ổng kêu mình đừng cố tìm hiểu nữa, của đi thay người cũng tốt thôi à, với ổng nói thêm là vụ này căng lắm, chắc không có kết quả đâu, bị sắp xếp hết rồi.

Hoàng nghe thì hai chân mày cau lại, gấp cuốn tập rồi đặc xuống bàn một cái mạnh:

Nói vậy là rõ ràng rồi, cái nhà đó đúng thiệt là không hợp với nhà mình, mà mình đâu có làm gì tụi nó.

Thôi kệ đi anh 2 ơi, em thấy bác Lâm nói cũng phải, của đi thay người mà, biết đâu qua vụ đó rồi mình lại gặp nhiều may mắn hơn thì sao?

Hoàng trông rất tức giận và bất lực, cậu vò đầu xù lên như ổ quạ, trả lời : Thì có làm được gì, nhà người ta giàu người ta lo lót hết rồi, mình ở đây thì chỉ biết của đi thay người thôi.

Anh hai đừng có rầu, hai anh em mình cố gắn thì cũng kiếm lại được nhiều hơn thôi, dễ mà.

Thì biết vậy thôi chứ làm sao ? Mà cuốn tập này ở đâu ra vậy, mới mua hả?

Hoàng hỏi Thiện về cuốn tập bìa cứng lạ này, Thiên trả lời một cách bình thản:

Lụm á.

Gì? Lụm hả? Còn nhỏ gì nữa đâu mà còn lụm đồ ngoài đường nữa vậy?

Đâuuuu, này lạ lắm, em đang chạy xe về thì mắc đái quá nên tấp vô cái bụi đái bậy, ra thì thấy cái hộp quà đẹp lắm ,ai để lên yên xe em luôn, em thấy lạ nên mở ra coi thử thì thấy cuốn tập bên trong thì đem về luôn á chớ. 

Gì lạ vậy? Hay con gái nhà ai để ý mày rồi nên tặng mày đây?

Thôi đi ba, tui thích đàn ông bộ ông không biết hay gì?

Hoàng cười phì, cậu ngắm ngía cuốn tập một lúc, một cuống tập bìa cứng mình thường, cậu cũng có một quyển dùng để ghi chép việc sửa chửa, chỉ khác là của cậu màu đen, còn cuốn này màu xanh, trên bìa thì có dòng tựa đề "THỰC HIỆN ƯỚC MƠ" . Nhìn kỹ bề ngoài cậu thấy cũng bình thường, chỉ là ở trang đầu tiên có dòng chữ:

 "TỪ BÂY GIỜ TA SẼ ♡ TA MUỐN" Hoàng thắc mắc: Gì đây?

Gì là gì? Thiện nhìn vào.

Ai ghi vô cái gì nè, mày hả?

Ai biết, em còn chưa mở ra coi trong đó có gì, về tới nhà là em quăn nó ở đó luôn.

Mà mày có định xài không?

Anh 2 cần hả?

Ừa, mày không xài thì cho anh.

Ừa lấy đi, em cũng có cần gì mấy cuốn này, có ghi chú gì em ghi trong điện thoại hết rồi, ngồi ghi ghi lười muốn chết.

Hoàng cười mỉm nữa miệng: Cảm ơn nghe ,thôi tao vào phòng trước đây.

Ừa ,lát em vô sai, còn rữa chén nữa.

Ùm, vậy đi àk.

HẾT CHƯƠNG 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play