3 : Phượng Liên Trở Về.

Bảy ngày sau, Thượng Thư bí mật cầu kiến Hoàng thượng, tự mình quỳ gối trước Hoàng Thượng đòi một cái công đạo cho nữ nhi duy nhất, Dung Tiên.

Hoàng thượng nhìn vị Thượng thư quỳ gối ở dưới, cất giọng hỏi: "Ái khanh, sao cứ mãi quỳ như thế? Có chuyện gì, đứng lên bình tĩnh mà nói."

Thượng The lắc đầu, ông không nghe lời, vẫn quỳ dưới đất lạnh, gương mặt nếp nhăn mang đầy ưu phiền, ông nghẹn tiếng nói: "Thưa Hoàng Thượng, vi thần quỳ là để cầu người một chuyện..."

"Vi thần chỉ có độc nhất một nữ nhi là Dung Tiên, ai ai cũng biết vi thần xem như báu vật, ngày ngày bao bọc, cưng chiều, không nỡ tổn thương!Phần Dung Tiên, con bé chưa bao giờ làm điều gì xấu xa, hay sai trái cả, hơn thế còn có công cứu giá, đỡ thay Thái Tả một mũi tên, nhưng Thái Tử..."

Thượng thư nói đến đây, trong mắt lửa giận dâng cao, Thượng thư không nén nổi, cao giọng : "Thái Tử lại cưỡng bức con bé! Hủy hoại trong sạch của Dung Tiên! Không những thế còn đe dọa, khiến con bé sợ hãi đến nỗi giấu giếm đã hoài thai, mãi đến năm tháng trước vi thần mới biết! Vi thần định nói, mà không biết Thái tử nói gì với Dung Tiên, làm con bé thà nuốt vào đắng cay, chịu ủy khuất, tự van xin vi thần đừng nói ra chuyện này với Hoàng Thượng! Nay đứa nhỏ sinh ra, vi thần đành lòng chẳng nổi! Nhìn không được nữa! Vi thần xin Hoàng thượng chủ trì chuyện này! Để Thái tử chịu trách nhiệm những gì gây ra với Dung Tiên. Vi thân nguyện quỳ mãi ở đăy, cho đến khi Hoàng Thượng đồng ý!"

"Thượng Thư hãy bình tĩnh, chuyện này để trẫm điều tra, nếu Thái tử thật sự làm ra chuyện bất nhân nghĩa như vậu, trẫm nhất định xử phạt thích đáng!" Hoàng thượng nhíu mày, tiếng nói nghiêm nghị, chắc chắn.

Thượng Thư chưa kịp đáp lại, thái giám bên ngoài đột nhiên tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, Nhị vương gia... đang ở ngoài cầu kiến."

Hoàng thượng vừa nghe ba chữ Nhị vương gia, nét mặt lập tức chuyển biến, che dấu vội vàng, duy trì tâm tình kêu thái giám cho vào.

Phượng Liên chậm rãi từ cửa bước vào, chàng mang lam y lay động bên trong, áo bào lượn bay phủ ngoài, một thân khí chất thanh cao, cả người tản ra từ tốn, khiến người để ý, thậm chí là khắc ghi.

Trên gương mặt tuấn lãng hiện rõ ôn nhu khó phai khác biệt, dịu dàng nồng đậm đến chẳng ai có được, cho dù khuôn mặt y như Thái Tử đi nữa cũng không làm người nhận lầm.

"Nhi thần, bái kiến phụ hoàng." Tiếng chàng dễ nghe như khúc cầm vang lên, phá vỡ không khí căng thẳng.

Đôi mắt đen thẳng nhìn đối diện với Hoàng Thượng, chàng khẽ khom người hành lễ.

"Được được... Miễn lễ. Liên nhi rốt cuộc trở lại rồi." Hoàng thượng nén vui mừng, cười nói.

"Khiến phụ hoàng lo âu, nhi thần có tội."

"Không sao, không sao, con về là tốt, về là tốt, hãy nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện về sau hãng nói." Hoàng Thượng bình thản cất giọng.

"Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn thưa với người." Chàng giọng nhẹ nhàng.

Sau đó Thượng Thư tạm thức thời rời khỏi để Nhị vương gia và Hoàng Thượng nói riêng.

...

"Liên nhi, con chắc chắn sao?" Hoàng Thượng cau chặt mày, sau khi nghe lời chàng nói liền hỏi lại như thế.

Chàng gật đầu, kiên định: "Phụ hoàng, Thái Tử sẽ không tiếp nhận Dung tiểu thư, tính cách huynh ấy người cũng hiểu mà, một khi nói không, hoài mãi là không, khó có chữ có từ huynh ấy. Còn chưa kể, huynh ấy hiện tại trong lòng duy nhất Thái Tử Phi."

"Tại sao con chắc chắn Vũ nhi không chịu trách nhiệm? Dù không muốn Dung Tiên, cũng phải muốn đứa trẻ, máu mủ ruột già, nhất định Vũ nhi chấp nhận." Hoàng thượng liếc mắt mà nói.

"Phụ hoàng nói đùng, chỉ là dù người chỉ định, ép buộc đi nữa thì huynh ấy cũng chỉ nhận đứa trẻ rồi mặc Dung tiểu thư, mà chúng ta cần huynh ấy lấy cả hai." Nói đến đây, chàng ngẩng đầu, kiên quyết.

"Phụ hoàng, cứ để nhi thần chịu việc này, nhi thần tự nguyện muốn thay Thái Tử lấy Dung tiểu thư và đứa trẻ."

Dứt lời chàng quỳ xuống, ánh mắt đối đầu với khó tin của Hoàng Thượng.

Hoàng thượng thở dài, khó hiểu hỏi : "Chuyện này là Vũ nhi làm, đáng ra Vũ nhi mới là người quỳ... Liên nhi, con vừa về, đã mệt mỏi nhiều thứ, sao con cứ như thế này?"

"Nhi thần rất tốt, phụ hoàng đừng vướng bận với nhi thần."

"Được, chuyện này theo lời con đi, sắp xếp ổn thỏa, Thượng Thư bên ngoài còn chờ nữa." Hoàng Thượng phất tay, nhẹ giọng căn dặn.

Chàng cúi đầu tạ ơn: "Vâng, tạ phụ Hoàng ân chuẩn."

Thời điểm chàng xoay lưng, bất ngờ nghe được Hoàng Thượng hỏi:

"Liên nhi, con có trách chuyện ta ban hôn Phù Dung cho Vũ nhi không?"

Chàng quay đầu, bình thản mỉm cười, "Phụ Hoang, nhi thần hiểu, là Thái Tử tâm trí vững chắc không can ngăn được... Và Phù tiểu thư cũng chập thuận, đồng lòng cùng Thái Tử, phụ Hoàng không thể không thành toàn cho họ. Vốn dĩ chuyện tốt đẹp thôi, chẳng nhất thiết oán trách."

...

Nhị vương gia trở về sau thành hôn của Thái Tử, đồng thời thành chỉ hạ xuống, hôn ước của Nhị vương gia Phù tiểu thư được hủy bỏ, xong Dung tiểu thư lẫn Nhị vương gia được ước định ban hôn. Ba tin tức đồng loạt truyền ra ngoài.

Mọi người lại lần nữa xôn xao, bàn tán,

Thời gian nữa có người thấy Thái Tử Phi chạy tới Nhị Vương Phủ tìm Nhị vương gia.

"Liên ca, Liên ca! Hai người, cho ta gặp huynh ấy đi!" Giọng nghẹn ngào phát raq, một nữ tử mang y phục hoa lệ bị gia nhân của phủ chặn lại trước cửa lớn. Tại gương mặt xinh đẹp của nữ tràn ngập hi vọng, vui mừng, đan xen vội vàng.

"Thái Tử Phi, vương gia thật sự không có bên trong mà!" Gia nhân cung kính lại khó xử đáp.

Thái Tử Phi Phù Dung chớp chớp đôi mắt, không tin: "Vậy Liên ca đi đâu rồi? Các người nói đi? Hay Liên ca ở bên trong nhưng huynh ấy giận dỗi không muốn gặp ta nên bảo các người nói thể?"

"Vương gia thật sự đi rồi! Thái Tử Phi! Ai da, vương gia nhà nô tài tới Dung phủ mà? Thái Tử Phi đừng... Thái Tử Phi à!" Hai nô tài mở to mắt nhìn Phù Dung nhanh bước rời xa lên xe ngựa, trông xe ngựa hướng về Dung phủ. Hai nô tài biết bản thân lỡ lời rồi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play