2 : Dung Tiên Không Cần.

Đêm mưa đã hết, Phượng Vũ dần tỉnh lại, đầu tiên hắn cảm giác đầu đau thật đau, mờ mịt đảo mắt nhìn xung quanh phong cảnh an tĩnh khác lạ, sau tự nhìn thân mình, thấy trong lòng ôm Dung Tiên không mảnh vải che thân, gương mặt nữ từ trắng bệnh mà hắn gần như quen thân lại bỗng xa lạ. Hắn hốt hoảng đẩy nàng ra và đứng dậy, rồi nhíu mày phát hiện thứ hỗn độn vương vãi trên đất là mảnh y phục bị xé xung quanh mình, khiến hắn ngơ ngác đến kinh ngạc, rối rắm đưa tay vò đầu, bứt tóc.

Những hình ảnh triền miên đêm qua tựa như cơn gió mùa ùa về, nhanh chóng vội vàng hiện hữu trong đầu hắn, đầu nhức vô cùng, ý thức theo kí ức trở lại thức tỉnh.

Hôm qua hắn cãi vã với Phù Dung, buồn lòng đi uống quá nhiều rượu, thần trí không tỉnh táo mới làm nhiều chuyện điên rồ, càng chẳng hiểu thế nào sai người hẹn gặp Dung Tiên, lại tưởng lầm Dung Tiên là Phù Dung liền làm...

Nghĩ tới đây, hắn khẽ nắm chặt tay, đôi mắt vô thức nhìn xuống Dung Tiên đang khom người nhặt những y phục còn có thể mặc để mang vào. Trên người nàng còn lưu lại dấu vết ái ân đậm sâu đêm qua, đo đỏ, hồng hồng, rất rõ ràng từng cái dấu vết đều do hắn tạo nên.

Dấu vết này đập vào mắt hắn, tình cảnh hiện tại hắn chẳng biết làm sao, đành im lặng mặc lên y phục, thật mau chóng, xong quay lưng bước đi.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

"Thái tử, xin người đừng vội đi được không?" Nàng cất tiếng gọi lại hắn, hắn tự nhiên dừng bước mà không quay lại, cho nàng tấm lưng hững hờ, điệu bộ chờ nàng nói tiếp.

"Thái tử..." Nàng ngập ngừng, ánh mắt mềm yếu đặt tại hắn, bàn tay nắm chặt y phục hơi ẩm chưa khô, nàng hít sâu một hơi lấy hết can đảm hỏi: "Thái tử, người có ý chịu trách nhiệm với Dung Tiên hay không?" Câu nàng nói ra, hóa thành tảng đá, đè lên lòng hắn, làm hắn nặng trĩu một phần lòng mình, đi kèm nghĩ suy.

Tận trong hắn chỉ có Phù Dung, ngoài Phù Dung ra hắn không có một ai khác cả, ngày trước là vì Dung Tiên thay hắn chịu thương tổn, hắn mới quan tâm một chút để trả ân, hắn và cả Dung Tiên, hai người là bằng hữu không hơn không kém!

Thế nhưng hắn làm ra chuyện, chịu trách nhiệm là đúng là nên, có điều bảo hắn lấy Dung Tiên là không thể nào, làm vậy chẳng khác gì hắn mất đi Phù Dung, tại vì Phù Dung muốn là một kiếp một đôi người với hắn, hắn cũng muốn, đã hứa hẹn! Bây giờ nếu lấy Dung Tiên, thì ý nguyện đó của Phù Dung sẽ không thành, thậm chí Phù Dung còn có thể xa hắn...

Với Phù Dung, chút hiểu lầm hôm qua thôi Phù Dung đã giận hắn thì chuyện này Phù Dung biết rồi sẽ càng tệ hại! Vậy nên chuyện này tới đây thôi.

Hắn nghĩ là hạ quyết tâm, thấp giọng nói: "Dung Tiên... nếu ta chọn nàng thì đồng nghĩa với việc mất đi Phù Dung, ta đã chờ rất lâu mới có cơ hội bên Phù Dung, vì thế ta không thể với nàng được." Tiếng vừa dứt, hắn nâng bước rời khỏi, không luyến lưu gì, thờ ơ để lại câu nói cuối cho nàng:

"Dung Tiên, xin lỗi, hãy trách ta, chỉ là ta mong nàng cứ xem như đêm qua là giấc mộng đã tỉnh, như thế mọi thứ tốt đẹp sẽ tới với nàng cùng sự bình yên ban đầu giữa chúng ta."

Giọt lệ chứa đựng bi ai của nàng rơi xuống vì sau câu nói cuối ấy, từng tiếng một tí tách lệ rơi rớt thật nhiều, mỗi giọt thấm đẫm mặt đất.  Nàng dùng nước mắt yếu đuối thay lời nói chia li với hắn, dùng ai oán che lấp bi thương bản thân xuống đáy lòng, gắng gượng xua tan chuyện đêm qua.

Hắn đã rõ ràng, nàng đương nhiên phải quên, kẻ như hắn là bội bạc, tuyệt tình, nàng cứ cần làm gì? E rằng đến cuối cùng người nhận khổ cực chính nàng.

Làm như lời hắn nói đây là giấc mộng, giấc mộng chính nàng quên đi và nhớ rằng bản thân đã tỉnh mộng.

...

Năm tháng sau.

Tin tức Hoàng Thượng ban hôn cho Thái Tử cùng đại tiểu thư Phù gia, Phù Dung lan truyền khắp Kinh Thành, người nghe thấy tin, vấn đề đầu tiên không khỏi thắc mắc về hôn ước giữa Phù Dung và Nhị vương gia.

Rồi sau đó mọi người tự kết luận rằng Nhị vương gia bặt vô âm tín suốt quãng thời gian qua, Phù Dung cũng chờ đợi lâu.

Nói sao đi nữa, phận nữ nhi, về lâu về dài phải gả đi, tìm cho mình chỗ nương thân gửi gắm cả đời. Chờ đợi mãi biết đến bao giờ? Kết quả không thấy, thấy phí hoài tuổi xuân.

Nên hôn ước xưa cũ đi vào dĩ vãng.

...

Nàng biết được chuyện, cười cong khóe mắt, đưa tay sờ lên bụng mình, giọng nhẹ nhang xen kẽ chua xót thì thầm, "Con ơi... chúng ta không cần phụ thân gì hết được không? Hai ta bên nhau nương tựa vào thôi nhé?"

Đúng vậy năm tháng, nàng phát giác mang trong mình cốt nhục của hắn, đứa nhỏ vô tình theo nàng từ giấc mộng ân ái. Ban đầu có chút đắng cay tủi hờn, nghĩ muốn bỏ đi, mà rốt cuộc nó cũng là máu mủ của nàng,

Nàng không nhẫn tâm được, huống hồ nó có sinh mệnh của nó, chính nàng nhất định có chức trách phải trao nó cơ hội sống trên nhân thế.

Điều nàng nên làm là yêu quý, trân trọng bao bọc nó, quyết định sinh ra, càng tự dặn bản thân,đứa nhỏ con của riêng nàng...

Của riêng nàng!

Nàng ban đầu chẳng cho ai biết, kể cả phụ mẫu, giấu giếm chuyện mình hoài thai, vào lúc bụng nhỏ lớn dần, giấy không gói nổi lửa, chuyện vỡ ra, phụ mẫu biết cả, cả việc cha của đứa nhỏ là ai.

Phụ mẫu bàn nhau phải bắt Thái Tử hắn chịu trách nhiệm! Nàng nghe, cảm xúc hoảng loạn, nàng thống khổ, quỳ xuống xin phụ mẫu đứng làm thế.

Quỳ xuống chưa đủ, nàng dập đầu van phụ thân ngừng lại, níu lấy ngăn người đi gặp Hoàng Thượng, đem chuyện nói ra.

Nàng sợ nàng mất đứa nhỏ, sợ hắn vì tình ái, ái nhân hắn mà làm chuyện xấu xa gì với Dung gia, sợ phụ mẫu chịu liên lụy.

May mắn, nàng lay chuyển phụ thân thành công, người thương tình không đi, ở lại với nàng.Không những thế, phụ mẫu tháng ngày sau thay nhau chăm sóc an ủi nàng. nâng niu đứa nhỏ sắp chào đời.

Thêm bốn tháng qua đi.

Nàng lẳng lặng chịu đau đớn sinh đứa nhỏ ra vào đúng ngày thành hôn của hắn và Phù Dung.

Tiếng pháo nổ hân hoan, không khí nhộn nhịp, trong Hoàng Cung nguy nga, tráng lệ là mảnh đại hôn của Thái tử Phượng Vũ.

Dưới sự chứng kiến của Hoàng Thượng, các quan đại thần, đại hôn diễn ra, Phù Dung đại tiểu thư chính thức trở thành Thái Tử Phi cao quý, có phúc phận cùng Thái Tử nên duyên, đi đến đầu bạc răng long.

Hắn bên người hắn yêu, có viên mãn, lời chúc phúc, nào hay biết hắn có con rồi, có con do một nữ tử bị hắn quên lãng trộm sinh.

Hắn mang hỉ phục cùng ai bái đường, nàng ở trong căn phòng, máu tươi chảy dài trên thân, khi hắn mỉm cười nắm tay Phù Dung, nàng lại khó khăn sinh nở, mồ hôi ướt đẫm y phục, huyết lệ dâng trào, thi nhau đổ xuống.

Sau tiếng mọi người cười là vang vọng lời chúc uyên ương thành đôi, thì tiếng kêu đớn đau nàng phát ra chẳng ngừng, chờ tới âm thành khóc oa oa của đứa trẻ vang lên.

Đôi mắt dần nhắm, nàng dường như nhìn thấy khung cảnh hắn và Phù Dung phu thê giao bái. Mấp máy môi, nàng yếu ớt ngất đi.

...

Ngoài Hoàng Cung, khi đó một nam nhân đứng trơ trọi, ánh mắt chàng sâu thẳm nhìn vào bên trong tráng cảnh hoa lệ treo chữ song hỉ.

Chàng lâu sau buông lời nói than thỏ: "Ha... ta về muộn rồi ư?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play