Tám giờ rưỡi tối, tại phòng 2021.
Hôm nay là tiệc chúc mừng bộ phim nào đó đại thắng phòng vé, nhà sản xuất mời nhà đầu tư chính và thành viên bên sản xuất tới, trong đó người đứng đầu phía sản xuất là Úc Gia Trạch. Vốn dĩ hắn đã từ chối nhưng đột nhiên báo sẽ tham gia, làm phía nhà sản xuất mừng hụt. Đồ ăn đã đặt xong được đổi hết, phía sản xuất yêu cầu nhà hàng nấu lại các món, mỗi một món đều phải cay, càng cay càng tốt.
Dầu ớt đỏ rực một bàn khiến người ta vừa nhìn đã mặt mày tím tái. Có kẻ ngu ngốc không thức thời, nhỏ giọng nói với người ngồi bên: “Nhà sản xuất bị điên rồi à, không quan tâm tới khẩu vị của mọi người gì hết! Toàn là món cay, còn là kiểu cay xé lưỡi nữa, này ai ăn nổi?”
“Lão đại sắp tới kia ăn nổi.”
“Là ông nào đấy? Ăn cay thế cẩn thận chớt đấy!”
Người đó còn muốn nói tiếp thì bị đồng bọn véo tay ra hiệu im lặng. Anh ta nhìn theo ánh mắt của đồng bọn, cửa phòng mở ra, một người đàn ông mặc áo dạ nâu khoác eo người phụ nữ đi vào.
Anh ta vô thức bị người phụ nữ hút hồn. Đây không phải nữ diễn viên xuất sắc nhất giải Kim tượng đang làm mưa làm gió, Ô Mạn sao?
Cô mặc bộ lễ phục màu vàng kim nhạt trễ ngực, nhưng điều kỳ lạ là phần bên dưới váy đều bị cắt hết.
Anh ta cảm thấy cổ họng khô khốc, bất giác uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn dừng tại chỗ “mỹ vị nhân gian” dưới váy của cô. Bởi vì tà váy cắt xẻ cao nên có thể nhìn thấy tất da màu đen nửa kín nửa hở siết chặt lấy phần đùi căng tròn của cô, để lộ ra một vết hằn đỏ ngày một hằn sâu theo chuyển động của cô.
Vẻ mặt hay biểu cảm của cô lại rất lạnh nhạt, nghiêm túc, càng khiến cô trông quyến rũ hơn, làm nổi bật sự hư hỏng và đoan trang. Đó là Tà lễ* được tổ chức trong nhà thờ, là hương khói củi trộn với trầm trong am thờ Phật, là sự mê hoặc biết rõ là cấm kỵ nhưng vẫn khiến người ta lao vào như con thiêu thân.
*Các lễ phản thánh của cộng đồng người thờ quỷ Satan.
Thật sự làm người ta ngứa ngáy con tim, anh ta thầm chửi một câu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt vô cùng bí bách lia tới từ đỉnh đầu.
Anh ta ngẩng đầu lên, là người đàn ông vừa nãy, hắn cười như không cười nhìn anh ta. Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, cũng không biết tại sao lại thế, tựa như lời cảnh báo của bản năng.
Đồng bọn liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh ấy chính là lão già chết tiệt mà cậu nói đó, Úc Gia Trạch.”
Nước vừa uống vào nghẹn lại giữa cổ họng, anh ta ho sặc sụa mấy tiếng. Ánh mắt của Úc Gia Trạch khiến anh ta không dám nhìn thẳng, cho dù chỉ mới liếc nhìn qua, anh ta đã biết đó là người đàn ông khiến người khác cảm thấy bản thân kém cỏi.
Anh ta tự hào mình kiếm ăn nhờ vào gương mặt, nhưng so với Úc Gia Trạch, gương mặt này bỗng chốc chẳng là gì. Ấy vậy mà đối với Úc Gia Trạch, gương mặt lại là là thứ không đáng giá nhất. Chỉ có nhân vật như vậy mới có thể có được Ô Mạn.
Món đồ nghệ thuật quý giá nhất thế giới nên rơi vào tay của nhà sưu tầm quyền quý nhất. Anh ta còn không cả dám đố kỵ.
*
Khi Ô Mạn mặc bộ váy hở bạo, bị Úc Gia Trạch kéo vào phòng, dây thần kinh dạ dày của cô đã bắt đầu đau nhói. Khi nhìn thấy một bàn toàn món cay, nụ cười trên mặt cô không thể duy trì được nữa. Ánh mắt làm như vô tình liếc qua phần giữa chân cô của mọi người càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, mặc kệ mọi ánh mắt.
Úc Gia Trạch xoa eo cô, sau đó ấn mạnh cô xuống ghế, cười nói: “Thử đồ ăn giúp tôi đi.”
Hắn xoay bàn, chuyển món cay nhất tới trước mặt Ô Mạn.
Ô Mạn nhìn hắn mấy giây, lông mày không cả nhíu lại, cứ thế ăn một miếng lớn. Ớt cay chạy thẳng xuống thực quản, thiêu đốt dạ dày. Cô kìm nén cơn ho sặc sục đang trào lên, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống.
“Xem chừng có vẻ rất ngon.” Úc Gia Trạch điềm đạm nói: “Ngon thì ăn hết đĩa này đi.”
Nói xong hắn không nhìn Ô Mạn mà ngồi xuống nói cười với người cạnh bên.
Bên tay trái hắn là tổng giám đốc bụng to đầu hói họ Hứa. Ông ta cũng đầu to vào bộ phim này, mặc dù chỉ một phần nhỏ. Úc Gia Trạch và ông ta coi như quen biết từ trước, hai người thường gặp nhau tại những buổi tiệc xã giao như vậy.
Ông ta rót rượu cho Úc Gia Trạch, niềm nở nói: “Đây là rượu ủ tôi mang tới, không biết cậu uống có quen không.”
Úc Gia Trạch nhấp một ngụm: “Cũng được.”
“Nếu cậu thích lát nữa có thể chắt một chai mang về.” Tổng giám đốc Hứa nhìn Ô Mạn ngồi bên cạnh ăn, đôi môi đỏ mọng, còn đỏ hơn màu đồ ăn một chút.
Ông ta vô thức liếm môi: “Nói ra cũng lâu lắm rồi không thấy cậu đưa cô Ô ra ngoài, tôi còn tưởng cậu chơi chán rồi.”
“Vậy ông đúng là không hiểu tôi rồi. Đồ của tôi tôi sẽ không để người khác chạm vào, dù chỉ là một đầu ngón tay.” Úc Gia Trạch tiếc nuối nói: “Chỉ có thứ sắp chơi chán rồi tôi mới đưa tới những nơi như vậy, để mọi người cùng hưởng thụ.”
“Này…” Ánh mắt tổng giám đốc Hứa lượn lờ trên người Ô Mạn.
Úc Gia Trạch không nói gì, điềm đạm nhấp từng ngụm rượu.
Ô Mạn ngồi bên cạnh nghe hết cuộc đối thoại của họ, không biết do lời họ nói hay vì ớt cay mà cô chợt thấy buồn nôn.
Cô vội vàng đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Vừa chạy vào nhà vệ sinh, Ô Mạn đã ôm bồn cầu nôn tới trời đất quay cuồng. Sáng sớm cô phải chuẩn bị đi casting, áp lực lớn tới nỗi không ăn được gì. Trước khi ăn ớt, cô không ăn gì, dạ dày không thể chịu nổi.
Sau khi nôn hồi lâu, cô cảm thấy dịch mật trong bụng đều nôn hết ra ngoài, lúc này cô mới run rẩy đứng dậy. Cô nhìn bản thân mặt mày trắng bệch trong gương, quần áo nhăn nhúm, đôi chỗ còn dính dấu nôn, môi sưng phồng lên.
Đúng thật là nhếch nhác.
Ô Mạn nở nụ cười châm biếm trước gương, chỉnh trang kỹ càng bản thân, trang điểm lại rồi cứng đầu bước vào phòng riêng khiến người ta ngạt thở đó.
Tới tận khi bữa tiệc kết thúc, Úc Gia Trạch vẫn không nói gì với Ô Mạn.
Tổng giám đốc Hứa quán sát cả buổi tối, giờ đã yên tâm hơn. Khi Ô Mạn đứng dậy lấy túi, ông ta áp sát tới phía sau cô, nhét danh thiếp của mình vào váy cô.
Giọng nói ghê tởm xen lẫn mùi rượu xộc thẳng vào tai Ô Mạn: “Mặc dù cô lớn tuổi rồi, còn là hàng đã qua tay, nhưng tôi rất rộng lượng, không để ý tới việc sau này cô tới tìm tôi đâu. Không biết ngủ với nữ diễn viên xuất sắc nhất sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Trong ánh mắt của Ô Mạn, cô chỉ nhìn thấy Úc Gia Trạch đứng cạnh cửa, thong dong, lạnh lùng quan sát tất cả.
“Vậy tôi xin cảm ơn tổng giám đốc Hứa trước nhé.” Cô cất danh thiếp vào túi xách, đi tới cạnh Úc Gia Trạch, nhìn hắn chằm chằm: “Ngài hài lòng chưa?”
Bầu không khí đông cứng lại, mọi người xung quanh vừa nhìn đã biết có điều bất ổn, ai về nhà nấy, còn chu đáo đóng cửa lại.
Úc Gia Trạch luồn tay vào tóc cô, ngón cái chậm rãi mơn trớn: “Em xem, không có sự che chở của tôi thì đây chính là kết cục của em. Bị một thằng già ghê tởm chấm mút vẫn phải tươi cười đón nhận.”
Ô Mạn không lên tiếng.
“Biết sai chưa?”
Ô Mạn nắm chặt tay: “Một diễn viên muốn có được vai diễn tốt sao gọi là sai được.”
Ngón tay Úc Gia Trạch đột nhiên nắm chặt lấy tóc cô, kéo đầu cô lại gần, chóp mũi hai người gần như kề vào nhau: “Xem ra tôi thật sự quá chiều em rồi. Diễn viên? Em phải nhớ trước hết em là thứ tôi nuôi, đừng quên điều này.”
Da đầu Ô Mạn đau nhói, cô quay mặt sang hướng khác, cắn đôi môi sưng phồng.
“Em nói với tôi, tôi sẽ ngăn cản em lấy vai diễn này sao?” Úc Gia Trạch chậm rãi buông tay ra, ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò mò cá, trượt tới bên môi cô: “Nhưng điều kiện là cảnh hôn phải sử dụng góc máy, cảnh giường chiếu phải dùng thế thân.”
Lời này chẳng khác nào bóp chết đối phương tại chỗ. Sao Uông Thành có thể cho phép diễn viên của ông dùng góc máy được, nhất là kịch bản tập trung khai thác tuyến tình cảm như vậy, cảnh hôn và cảnh giường chiếu đều phải quay cận cảnh, tuyệt đối không thể tồn tại thứ gọi là diễn.
Cô không khỏi thấy tuyệt vọng, nhưng khi nghĩ lại, khả năng cao vai diễn này sẽ không thuộc về cô, không cần phải lấy cứng chọi cứng với Úc Gia Trạch vào lúc này. Cứ đồng ý trước đã rồi nói sau, nếu không không biết hắn sẽ nổi cơn điên gì nữa.
Cô nở nụ cười khó coi: “Được.”
Úc Gia Trạch lấy khăn tay trong túi ra, quấn lấy quai túi xách của cô, sau đó ném nó vào thùng rác cách đó không xa.
“Túi bẩn rồi, tôi mua cái mới cho em.”
Khi túi bay trên không trung, khóa túi bung ra, tấm danh thiếp cũng rơi ra ngoài, nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Trước khi ra ngoài, Úc Gia Trạch cởi áo ra khoác cho cô: “Mau che vào đi, còn chê chưa lộ nữa hả?”
Rõ ràng là anh ép tôi mặc mà, đúng là đồ thần kinh.
Ô Mạn không dám nói nhiều, lặng lẽ khoác áo vào.
Úc Gia Trạch nhìn cô giây lát rồi nhíu mày, đột nhiên bế bổng cô lên, kéo chiếc áo khoác sắp chạm đất kia lên, che từ đầu tới chân cô, cuối cùng ôm cô ra ngoài với tư thế như vậy.
*
Khi đó Ô Mạn chỉ muốn cho qua mọi chuyện nên không ngờ tới mấy ngày sau, Uông Thành đích thân hẹn gặp cô.
Ông cười híp mắt đưa cho cô toàn bộ kịch bản của Đêm xuân.
“Ô Mạn, cô chính là Đặng Lệ Chi trong lòng chúng tôi.”
Cô sững sờ: “Chúng tôi?”
“Tôi, biên kịch, nhà sản xuất.” Uông Thành ngập ngừng: “Còn có Truy Dã.”
Ô Mạn suýt chút tưởng mình nghe nhầm, Truy Dã có cái nhìn phiến diện về cô tới nỗi còn chỉ vào cô mà nói tôi xem thường chị, sao lại chọn trúng cô trong dàn diễn viên ưu tú đó được?
Uông Thành đưa tay về phía cô: “Nghiệt tử vẫn còn một chút nuối tiếc, không thể giành được giải Cành cọ vàng. Nhưng tôi rất tự tin với Đêm xuân, nó sẽ là tác phẩm đại diện cho tôi, cũng là cho cô.”
Ô Mạn sững sờ nhìn bàn tay ấy, nó như bàn tay của Phật đột nhiên xuất hiện, là nghiệt hay là duyên cô còn chưa biết.
Cô không trả lời ngay, nghĩ tới cơn thịnh nộ mấy ngày trước của Úc Gia Trạch, cô vẫn còn sợ hãi, nói mình phải suy nghĩ kỹ lại.
Sau khi quay về, cô xem lại toàn bộ tác phẩm và bài phỏng vấn của Uông Thành. Ông tốt nghiệp thạc sĩ khoa Đạo diễn học viện Điện ảnh, bộ phim đầu tiên ông đạo diễn đã được chiếu rạp, trở thành đạo diễn mới xuất sắc nhất giải Kim Mã năm đó. Khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao trong làng điện ảnh, ông đột nhiên hợp tác với một nhà sản xuất điện ảnh bí ẩn, chọn con đường không ai chọn, quay bộ phim kén người xem mà bản thân thật sự muốn quay.
Sự thật chứng minh, ông đã thắng. Bây giờ không một đạo diễn nào của Trung Quốc có thể vượt qua ông về mảng nghệ thuật.
Cô có nên cược một lần, cũng chọn con đường không ai chọn này? Thời cơ không phải lúc nào cũng là thứ khiến người ta say đắm, Ô Mạn biết rõ với trình độ của mình, giành được vai diễn này thật sự là may mắn.
Lòng cô loạn như cào cào, màn hình máy tính phát video Uông Thành nhận cúp giải Cành cọ vàng với bộ Nghiệt tử.
Thảm đỏ ngắn ngủi này là nơi mà mỗi người làm phim phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đặt chân lên đó.
Bên cạnh Uông Thành là Truy Dã cao hơn ông rất nhiều, mái tóc uốn xoăn vuốt ngược ra sau, bộ vest đen tôn lên cơ thể rắn chắc, nhưng cậu lại không cài nút cổ áo, áo sơ mi trắng bên trong để hở hai cúc. Trông cậu căng tràn sức sống, mang theo mấy phần hoạt bát, nông nổi, tựa như hoàng tử bé.
Phóng viên ùa tới như ong vỡ tổ, phỏng vấn Truy Dã: “Xin hỏi sau khi nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, cảm nhận lớn nhất của cậu là gì?”
Cậu nghĩ một hồi rồi đáp: “Đáng giá.”
Cảm ơn trời đất cậu đã không nói ra mấy chữ giải vớ vẩn, nếu không Ô Mạn sẽ thật sự ghen tị liệt cậu vào danh sách đen.
“Cậu có thu hoạch được nhiều không? Có thể chia sẻ chi tiết chút không?”
Cậu giơ ngón cái lên: “Hàu của nhà hàng đồ Pháp đối diện nơi tổ chức Liên hoan phim thật sự rất ngon.” Cậu nháy mắt về phía ống kính: “Mọi người sẽ dịch đoạn phỏng vấn này sang tiếng Pháp chứ? Để ông chủ nhà hàng đó xem được, lần sau còn giảm giá cho tôi. Tôi đã quảng cáo miễn phí cho ông ấy rồi đấy.”
“?” Phóng viên toát mồ hôi hột: “Cậu đã lên kế hoạch xong hết cho lần sau rồi à?”
“Đương nhiên, giải Cành cọ vàng sẽ không chỉ mời tôi mỗi lần này đâu.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột, khiến người ta cảm nhận được sự ngông cuồng rõ rệt. Nhưng đây chính là minh chứng khiến tất cả mọi người tin rằng cậu thật sự có khả năng làm vậy.
Một phóng viên khác chạy lên hỏi liên tiếp: “Trong tác phẩm ra mắt cậu đã thể hiện khả năng diễn xuất như vậy rồi, là vì cậu từng học lớp diễn xuất sao?”
“Tôi chưa học bao giờ.” Cậu thong dong trả lời: “Nhưng đạo diễn Uông nói tôi thuộc trường phái trải nghiệm, bởi vì tôi luôn coi mọi thứ là thật.”
Mí mắt Ô Mạn chợt giật liên tục. Cô cúi đầu nhìn kịch bản Đêm xuân Uông Thành đưa cho mình, bên trong có rất nhiều cảnh hôn, còn có cả cảnh giường chiếu…
Nếu nhận kịch bản này, cô trốn được mấy cảnh này sao?
Ô Mạn do dự không quyết, trong lòng càng hỗn loạn hơn.