Ô Mạn ngồi trước gương trang điểm, dưới ánh đèn sáng trắng lạnh lẽo, cô cúi tới gần gương nhìn thật kỹ, đuôi mắt đã có một nếp nhăn mờ.
Cô nở nụ cười giả tạo trước gương, có cơn gió khẽ lướt qua, càng làm nếp nhăn kia rõ ràng hơn.
Có người gõ cửa, Ô Mạn gạt bỏ vẻ mặt vừa rồi, lười biếng dựa vào ghế, đáp: “Vào đi.”
Cửa chuyển động, thợ trang điểm xách vali trang điểm, cung kính đi vào, chưa cả ngẩng đầu lên đá liên tục khen ngợi: “Chị Mạn, mặt mộc của chị đẹp quá, không cần dặm phấn cũng được ấy.”
Nói là vậy nhưng khi trang điểm, thợ trang điểm vẫn đắp một lớp phấn dày cộp quanh mắt, suýt chút che mất cả nốt ruồi dưới khóe mắt cô. Ô Mạn lập tức nhíu mày, dường như thợ trang điểm nhận ra sự bực bội vô hình của cô, không dám thở mạnh.
Cây mọc càng nhiều năm vòng gỗ càng nhiều, con người sống càng lâu nếp nhăn càng nhiều, đây là quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng đôi với ngôi sao nữ, nó lại như một chuyện hiếm thấy, khiến người khác thót tim.
Cho dù đã ra mắt mười một năm, năm tháng vẫn rất nhân từ khi chỉ để lại một nếp nhăn mờ nhạt ở đuôi mắt cô, nhưng chung quy vẫn tạo nên sự khác biệt với dáng vẻ cô thiếu nữ hai mươi tuổi.
Ngôi sao nữ không được phép già đi.
Ô Mạn nhắm mắt lại, cảm giác bực bội vẫn còn đó, chuyện phiền muộn hơn đã tìm tới cửa. Trợ lý Vi Vi cầm ảnh chụp từ phòng thay đồ quay lại, trong ảnh là hai bộ lễ phục cao cấp được đặt may riêng vô cùng giống nhau.
“Một bộ là của chị, em vừa mang đi là, bộ còn lại…. là của Hà Huệ Ngữ.”
Phòng trang điểm rơi vào sự im lặng chết chóc, Ô Mạn mở mắt nhìn bức ảnh rồi lại nhắm mắt lại.
Vi Vi dè dặt nhìn cô qua gương trang điểm, cắn răng nói: “Em vừa gọi cho một số nhãn hàng, bây giờ vẫn có thể mượn đồ của họ được, hơn nữa những bộ giao tới kim trước khi lễ trao giải bắt đầu đều là những bộ trái mùa rồi… Chị thấy sao?”
Không nghi ngờ gì nữa, mặc đồ trái mùa chắc chắn sẽ bị chê cười. Nhưng mặc đồ đụng hàng thì chưa chắc, một là đẹp tới áp đảo đối phương, hai là bị cười chê không chốn dung thân. Phải xem ai hợp để đập tiền mua truyền thông thôi.
Nhưng hôm nay là lễ trao giải của giải Kim Tượng, khoảnh khắc đụng hàng không chỉ dừng ở lúc đi thảm đỏ mà còn ở các hạng mục trao giải chưa rõ thắng thua. Cô và Hà Huệ Ngữ cùng lọt vào bảng đề cử của giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm nay, tính cạnh tranh càng cao hơn. Nếu như thua, không chỉ bị truyền thông cười chê, quan trọng là có thể mấy năm sau cũng đừng mơ ngóc đầu lên được.
Ô Mạn vô thức bấu móng tay, cơn đau thấu tim truyền tới, móng tay dài bị bẻ gãy.
“Mang lễ phục đã là qua đây, tôi mặc.”
Chỉ là ván cược cô chết tôi sống thôi mà, ai sợ ai?
Cô vô cảm dứt hẳn móng tay ra, dường như ngón tay không phải liền với da thịt mà là sỏi đá.
Còn nửa tiếng nữa tới giờ đi thảm đỏ, Ô Mạn rút lui, vào nhà vệ sinh ở trong cùng, khóa trái cửa lại.
Cô lấy một bao thuốc lá trong túi áo ra, không châm lửa mà chỉ ngậm bên môi, ngây ngốc nhìn trần nhà không có cửa sổ. Cô liên tục lấy điện thoại ra xem, có rất nhiều tin nhắn nhưng nick Wechat được ghim lên đầu vẫn luôn yên tĩnh.
Có hai người đi vào nhà vệ sinh, mỗi người chọn một chỗ giải quyết nỗi buồn, còn buôn chuyện với nhau.
“Cô thấy bộ đồ của Ô Mạn với Hà Huệ Ngữ chưa? Chắc chắn lại là một màn đầu rơi máu chảy rồi.”
“Đương nhiên là thấy rồi! Cánh gà đồn chuyện này kinh lắm, chỉ đợi lát nữa xem kịch vui thôi. Cô nói xem tối nay giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất sẽ thuộc về ai?”
“Bàn về diễn xuất thì chắc chắn là Hạ Huệ Ngữ rồi. Bàn về cái khác thì không nói trước được.”
“Là sao?”
“Cô tưởng mấy giải thưởng trước đó của Ô Mạn thật sự là dựa vào thực lực sao? Nhìn xem mấy bộ cô ta đóng có ra thể thống gì đâu. Nếu không phải người đứng phía sau cô ta mua giải cho cô ta, lọt vào vòng đề cử cũng không có cửa.”
“Tôi có nghe nói tới chuyện này, nhưng không biết đại gia chống lưng cho cô ta là ai.”
Hai cửa bên cạnh mở ra, giọng nữ nhỏ đi hẳn, ậm ờ nói ra một họ: “Úc.”
Tiếng nói kinh ngạc vang lên: “Thật đấy à?”
“Ngoại trừ vị thái tử gia đó ra thì còn ai chơi trò này nữa. Nghe nói lần này lọt được vào vòng đề cử cũng là do anh ta mua suất cho Ô Mạn đấy.”
“Lạy chúa, đây là giải Kim Tượng đấy, không phải tính minh bạch rõ ràng lắm sao, sao có thể loạn cào cào vậy được?”
“Lọt bảng đề cử dễ mà, bao trọn gói các hạng mục mới khó. Nếu thật sự giở trò thì có lẽ phải tốn một khoản lớn đấy, không tới mức đó. Nếu vào mấy năm đầu biết đâu thái tử gia còn tình nguyện, bây giờ thì…”
“Bây giờ?”
“Bao năm vậy rồi, chắc cũng chán ngấy rồi.”
Mãi cho tới khi tiếng bước chân rời đi, Ô Mạn mới nhả khói thuốc trắng, điện thoại ở chế độ im lặng hiển thị mấy tin nhắn của Vi Vi. Cô ấy giục cô mau quay về phòng trang điểm thay đồ, nick Wechat ở đầu vẫn không một động tĩnh.
Cô không đợi nữa, chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Khi đồng hồ gần đó kêu lên theo đúng giờ, mấy nhân viên đeo thẻ chạy trên hành lang, hấp tấp nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng.
Ô Mạn không hiểu gì, chỉ loáng thoáng nghe ra hai chữ Truy Dã, một cái tên mới ra mắt không lâu đã tạo nên làn sóng mới.
*
Ô Mạn thay đồ xong liền đi ra ngoài, lúc này mới biết trời vừa đổ mưa, mặt đất vẫn còn lưu lại những vệt nước sáng bóng. Từng vũng nước đắm chìm trong vô vàn màu sắc đèn neon trông rất giống màn đọ sắc của những người tại đây.
Cô đi giày cao gót nhọn mười centimet nhưng vẫn bước rất vững chắc trên nền ẩm ướt. Khi sắp tới cửa vào, tiếng máy chụp ảnh còn to hơn cả tiếng mưa ban nãy. Vô vàn ánh đèn flash bủa vây tứ phía, rơi vào tấm lưng trần của cô, châm một ngọn đuốc là có thể bùng cháy.
Vừa nhắc tới ngọn đuốc là đuốc tới.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Hà Huệ Ngữ mặc váy dài màu ngó sen tương tự như bộ của cô, đi đôi giày cao chót vót, bước tới cạnh chỗ Ô Mạn đứng đợi trong sự dìu dắt của trợ lý. Hai người có vóc dáng ngang nhau, tuổi tác cũng ngang nhau, nhưng khí chất lại khác một trời một vực. Hà Huệ Ngữ búi gọn tóc, không một sợi tóc nào rơi ra, để lộ chiếc cổ thon gầy, cả người toát ra khí chất nho nhã vừa phải lại khiến người ta có cảm giác tựa như đã quen.
Ô Mạn nhuộm tóc màu đỏ trầm như màu lông chim sơn ca, mái tóc dài buông xõa tới vai, không che hết được tấm lưng trần, để lộ ra một vết bớt phía sau. Đó là một vết bớt rất lớn, hình dáng như lông vũ bị chặt đứt, nhe nanh múa vuốt trên nền da trắng muốt. Vẻ đẹp vô thiên vô pháp lại u buồn đó luôn khiến người nhìn có cảm giác đó là vẻ đẹp không nên tồn tại trên thế giới này.
Một núi không thể có hai hổ, vừa gặp là sẽ sứt đầu mẻ trán. Tiếng máy chụp ảnh còn to hơn vừa nãy, sắp khiến tai Ô Mạn bùng nổ.
Hà Huệ Ngữ giang tay ôm lấy cô, khi sắp tách ra, cô ta nhỏ giọng nói: “Nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ không mặc bộ này.”
Ô Mạn không tiếp lời, Hà Huệ Ngữ ẩn ý nói: “Hình như tối nay không nhìn thấy anh Úc ở đây.”
Ô Mạn cười lạnh: “Người phía ban tổ chức mời thì nên đi hỏi ban tổ chức.”
“Không phải anh ấy thân với cô hơn sao?” Hà Huệ Ngữ vờ như thân thiết đỡ lấy cô, dùng tone giọng chỉ hai người nghe thấy, nói: “Xem ra lời thiên hạ đồn không phải tự dưng mà có. Không còn người chống lưng là Úc Gia Trạch, cô lấy gì để đấu với tôi?”
Ô Mạn lặng lẽ rút tay ra: “Tôi còn chưa coi cô ra, cần gì phải bàn tới chuyện tranh giành?”
Cô đi qua Hà Huệ Ngữ, bước tới phía thảm đỏ. Vi Vi cầm điện thoại đứng đợi một bên, thấy Ô Mạn đi xuống bèn chạy tới đưa điện thoại cho cô: “Chị Mạn, Wechat có tin nhắn.”
Trái tim Ô Mạn đập nhanh hơn, bàn tay duỗi ra cầm điện thoại vô thức chuyển sang cầm một sợi tóc, sau đó mới đón lấy điện thoại.
Nhưng người gửi tin nhắn không phải người cô chờ mong mà là quản lý của cô, Triệu Bác Ngữ.
“Sao cô không bàn trước với tôi chuyện mặc trùng đồ? Hay cô biết kết quả rồi? Vậy cô cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ, để tôi tổ chức tiệc ăn mừng cho cô!”
Ô Mạn cười tự giễu: “Không hề.”
Triệu Bác Ngữ lập tức gửi liên tục mấy tin nhắn.
“Lần này anh Úc bị gì vậy, không quan tâm nữa sao?”
“Chuyện chưa đâu vào đâu mà cô dám mặc trùng đồ… Bà cố nội của tôi ơi, nếu đấu trực diện thì chúng ta sao qua được Hà Huệ Ngữ.”
“Tôi thấy tiệc chúc mừng lần này tan tành mây gió rồi, để tôi liên lạc với ban truyền thông trước vậy…”
Ô Mạn kéo tới chỗ ghim đầu của Wechat, tên đối phương là Úc Gia Trạch, avatar là một chú chim nhỏ, vẫn không có bất kỳ tin nhắn mới nào. Cuộc trò chuyện lần trước dừng lại tại một tháng trước, cô chỉ trả lời bằng hai chữ lạnh lẽo: Đã biết.
*
Sau khi đi thảm đỏ xong, buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu tại trung tâm Văn hóa Hồng Kông.
Dưới khán đài chật kín người, Ô Mạn liếc nhìn qua, phát hiện có hai chỗ trống rõ rệt. Một chỗ ở hàng đầu tiên, không cần nhìn cũng biết đó là chỗ của Úc Gia Trạch. Chỗ ngồi còn lại ở phía sau chỗ của cô mấy hàng, cô không nhìn rõ tên dán trên ghế, trong lòng không khỏi thấy tò mò.
Trên sân khấu, MC bắt đầu công bố giải đầu tiên, giải Người mới xuất sắc nhất. Màn hình lớn chiếu các đoạn phim được chọn lọc của những diễn viên lọt vào vòng đề cử. Ô Mạn ngẩng đầu nhìn, có mấy người đều rất lạ mặt, đoạn phim chọn cũng ổn nhưng chưa tới mức xuất sắc.
Khi màn hình chiếu tới đoạn phim cuối cùng, là một đoạn phim dân quốc, người đàn ông mặc quần yếm đai nhỏ dựa vào cạnh chòi nghỉ mát, ánh đèn rất tối, cậu hút một điếu thuốc, ánh lửa bập bùng nơi chóp mũi, ngoài ra không còn thấy gì khác. Người phụ nữ mặc áo dài say đắm dựa vào chàng trai, cậu khẽ cười, giơ tay đẩy vành mũ mấy đứa trẻ bán báo hay đội ra, nhả khói thuốc vào người phụ nữ. Ánh mắt cậu liếc về phía ống kính, nửa gương mặt được giấu lập tức sáng rõ, tàn thuốc rơi xuống đất, thiêu đốt trái tim người xem.
Ô Mạn nhìn vào cái tên đang hiện ra: Truy Dã trong phim Nghiệt tử.
Bộ phim này từng lọt vào danh sách tranh hạng mục chính của giải Cành cọ vàng, diễn viên chính Truy Dã lần đầu đóng phim, mọi người đều ngưỡng mộ cậu quá đỗi may mắn. Bởi lẽ chỉ nhờ một bộ phim cậu đã nổi hẳn lên trong giới giải trí, điều này khiến bao người ghen tị, không ai dám khao khát cậu sẽ thật sự giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Dù sao những ứng cử viên nặng ký khi đó của giải là nam diễn viên đẳng cấp của Pháp.
Muốn đánh bại người đó cũng như kiến giẫm chết một con voi.
Thế nhưng kết quả đã khiến cả thế giới kinh ngạc, chao đảo.
Gương mặt châu Á mới lạ lại trẻ trung đó đánh bại biết bao đối thủ tóc vàng mắt xanh, chễm trệ cầm chiếc cúp Nam diễn viên xuất sắc nhất, khẽ đặt một nụ hôn lên đó.
Ai có thể không đố kỵ được chứ? Xuất phát điểm như vậy là đích đến của rất nhiều người trong giới có phấn đấu cả đời cũng không leo lên được. Thiên phú thật sự ngang ngược tới bất công.
Người trao giải cũng không vòng vo Tam Quốc, đi thẳng vào chủ đề chính, vì kết quả không có gì bất ngờ.
“Giải Người mới xuất sắc nhất năm nay không có gì bất ngờ, chắc chắn là diễn viên mới hot dạo gần đây, Truy Dã!”
Ống kính trực tiếp quay tới chỗ ngồi trống không. Thì ra đây là chỗ của cậu ấy.
“Bởi vì lý do sức khỏe nên tiếc là hôm nay Truy Dã không tới buổi lễ được, nhưng chúng ta vẫn cứ gửi tặng một tràng pháo tay chúc mừng cậu ấy nhé!”
Tiếng vỗ tay như sấm vang rền của khán giả dưới khán đài lại dành tặng cho một chiếc ghế trống. Ô Mạn cảm thấy nực cười, lười tới nỗi không cả nhấc tay lên.
Cô không tin vào lý do sức khỏe có vấn đề kia, nhớ lại mấy nhân viên đi lướt qua cô ở hành lang, có lẽ đang rối rít vì Truy Dã cố tình “bỏ con giữa chợ”. Nhưng ban tổ chức không thể trao giải cho người khác, nếu Nam diễn viên xuất sắc nhất giải Palme d’Or thua những người mới khác, vậy chẳng khác nào điều viển vông.
Mặc dù giải Kim Tượng không bằng giải Cành cọ vàng, nhưng đây đã là giải danh giá nhất ở Trung Quốc. Ô Mạn nghe nói chàng trai này ngông cuồng, nhưng không ngờ sẽ ngông cuồng tới mức này.
Cứng quá thì dễ gãy, cậu vừa bước chân vào showbiz, sau này sẽ có rất nhiều lần vấp ngã. Ô Mạn bạc bẽo nghĩ, nghiêng đầu thì thấy Hà Huệ Ngữ cũng nhân cơ hội nhìn cô. Hà Huệ Ngữ chỉ vào chỗ trống ở hàng đầu của Úc Gia Trạch, môi nở nụ cười mang theo sự ung dung của kẻ chiến thắng.
Hội trường kín gió, vẻ mặt Ô Mạn vẫn như thường, nhưng lại dần thấy khó thở.
Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, trước khi công bố giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, điện thoại Ô Mạn rung lên. Nick ghim đầu trên Wechat hiện thông báo có tin nhắn mới.
Úc Gia Trạch: “Quà kỷ niệm 10 năm.”
Tiếp đó, cô nghe thấy MC trên sân khấu đọc tên mình.
Ánh mắt xung quanh lần lượt dồn tới, có đố kỵ, có khinh thường, có thăm dò, có thích thú… Tóm lại không có bất kỳ ánh mắt nào mang theo thiện chí, nhưng thế thì có sao? Thắng làm vua thua làm giặc, không quan trọng quá trình, cô cược thắng rồi.
Ô Mạn híp mắt lại trong ánh sáng ngập tràn, bả vai căng cứng mềm nhũn lại, mỉm cười rạng rỡ đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nhìn Hà Huệ Ngữ.
Đối phương mặt mày tái mét, sốc tới mức quên cả vỗ tay.
Trước khi lên sân khấu, cô cúi người thì thầm vào tai Hà Huệ Ngữ: “Nếu tôi là cô, chắc chắn tôi sẽ không mặc bộ này.”
*
Lễ trao giải diễn ra rất lâu, khi đi ra ngoài, bến phà Star vẫn rất náo nhiệt, xung quanh toàn người là người.
Ô Mạn lên xe rời đi. Sau khi đi được một đoạn, đường phố dần vắng vẻ đi nhiều. Từ tấp nập trở thành hoang vắng chỉ cách nhau có mười mấy mét, đây chính là giới giải trí. Từ khi cô ra mắt tới giờ, Ô Mạn vẫn luôn có sự bàng hoàng không sao thích ứng được.
Vi Vi cầm điện thoại, không ngừng lướt bảng tin: “Anh Triệu đã bảo bên truyền thông đăng bài rồi, hot search chị giành được giải leo thẳng lên top 2 rồi.”
“Vẫn không phải top 1 sao?”
“Top 1 là…” Vi Vi nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Ô Mạn mở phần top tìm kiếm ra, lần thứ ba trong tối nay “đụng” phải cái tên này.
Truy Dã.
Bài đăng viết cậu vắng mặt trong giải Kim Tượng, nhưng chủ đề này còn hot hơn cả việc cô đoạt giải sao? Ô Mạn bực bội mở video liên quan ra, một đoạn video quay bằng điện thoại bùng nổ trên mạng xã hội.
Vốn dĩ chủ nhân của điện thoại đang quay hoa anh đào vào ban đêm, có một chàng trai đội mũ lưỡi trai lọt vào khung hình, hoa anh đào ngập tràn trong đêm xuân trở thành phông nền cho cậu.
Ống kính hơi rung, giọng phía sau màn hình điện thoại run rẩy vang lên: “Anh… Anh là Truy Dã sao? Là Truy Dã đúng không!”
Truy Dã sững sờ, sau đó không chút quan tâm, ném một lon bia về phía ống kính.
“Uống không? Tôi mời anh.”
“Hả? Cảm ơn nhé…”
Camera điện thoại quay một vòng rồi quay về trạng thái bình thường. Người quay nghi hoặc lẩm bẩm: “Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Bây giờ tôi lại đang uống rượu ngắm hoa với Truy Dã ư? Rõ ràng trong nhóm fan còn nói anh không khỏe nên mới vắng mặt tại lễ trao giải, sao giờ lại ở Nhật Bản…”
“Đi nhận một giải vớ vẩn sao có thể so được với hoa anh đào bay rợp trời bên sông Meguro?” Truy Dã vươn vai, nằm xuống bãi cỏ ở công viên: “Đời người ngắn như vậy, sống cho đã rồi chết, không thể phí hoài thời gian được.”
“Giải… giải vớ vẩn? Giải Kim Tượng sao?”
“Giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất trao cho Ô Mạn chứ không phải Hà Huệ Ngữ, không phải vớ vẩn thì là gì.” Cậu nhìn về phía ống kính, lại là ánh mắt khiến người ta khó chịu một cách lộ liễu đó.
Video kết thúc tại đây.
Điều hòa trong xe phả ra hơi ấm, bầu không khí tựa như cầu Nại Hà.
Mặt Ô Mạn vô cảm, ngón tay lướt Weibo nổi lên gân xanh. Mấy phút sau, cư dân mạng nhìn thấy Ô Mạn like bài của một tài khoản blogger vào hai tháng trước: “Nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Cành cọ vàng không nghiêm túc làm việc. Hiện tại anh đang qua lại với người mới, khả năng cao là nữ diễn viên gạo cội Hà Huệ Ngữ!”
Mấy giây sau, cô hủy like, đăng một bài Weibo.
@Ô Mạn V: “Ha ha, trượt tay thôi *icon đáng yêu*.”